Phần 1
Cõi âm (39)
Tiếp
theo
Chia tay
bốn mẹ con bà Vương, chúng tôi đi ven qua một vườn táo để vòng lên đê. Huệ bảo
lối ấy lên đê được, đi đường cũ gặp lại những người chết chém họ níu lấy hỏi đủ
thứ chuyện trên trần gian lằng nhằng còn lâu mới đi nổi.
Khu vườn
chúng tôi đi qua trồng toàn táo, cây nào cây ấy xoè tán xum xuê, cành nọ đan
vào cành kia thành giàn quả sai trĩu trịt cao hơn đầu người nửa tầm tay với.
Dưới những giàn táo có vài chục người đàn ông, người cụt một tay, người khuyết
một chân, tất cả họ cần mẫn với tay lựa hái những quả táo chín bỏ vào chiếc sọt
tròn đeo trước ngực. Đi qua vườn táo, vừa lên tới mặt đê thì nghe có tiếng
người đằng sau gọi giật giọng, gióng một:
- Anh
Phong, anh Phong, anh Phong ơi! Cho em nhờ một việc.
Tôi quay
lại, Huệ cũng quay lại. Huệ hỏi tôi:
- Người này quen anh à?
Tôi chưa
trả lời ngay vì chưa nhận ra người gọi mình là ai. Người đó một tay chống chiếc
nạng đang ì ạch leo lên mặt đê một cách khó khăn.
Tôi bèn
hỏi:
- Anh là
ai, sao biết tôi?
- Em là
Tịnh, Tịnh đây mà, anh Phong không nhớ em à? Trông thấy anh em nhận ra ngay.
Nhờ anh nói khó giúp với tiên nữ Hồng Huệ xin Diêm vương cho em chuyển đi nơi
khác, ở đây buồn lắm, chán lắm. Em muốn được ở thành phố, muốn ở thành phố. Trên
trần em ở thành phố, xuống đây họ bắt em lao động vất vả khổ sở lắm em không
chiụ nổi. Giúp em với, tiên nữ ơi!
Khi
người đó xưng tên là Tịnh, tôi sực nhớ ra con người này.
Xin kể
đôi chút về anh ta:
Một hôm,
tôi đang xem tranh sơn mài trong cửa hàng mỹ nghệ ở một phố cổ trung tâm Hà
Nội. Bỗng nghe tiếng ồn ào ngoài phố, ngoái ra xem chuyện gì thì thấy một người
cầm cái nạng giơ lên sắp bổ xuống đầu một người mặc bộ đồ Tô Châu (đồ lính).
Rất nhanh, người ấy chắp hai bàn tay vào nhau giơ lên đầu, trong nháy mắt cái
nạng vụt xuống đã bị anh kẹp vào nách mình, và anh chỉ đẩy nhẹ cái nạng, kẻ
đánh anh đã ngã sóng soài ra hè phố làm cái chân gỗ tuột khỏi đoạn đùi cụt dính
lằng nhằng mấy sợi dây da. Quán nước bên kia đường hai gã trai trẻ hơn đứng bật
dậy khỏi ghế hàng nước hùng hổ, mỗi gã dư dứ một nắm đấm chạy tới, miệng hô:
- Bà con
ơi, thằng kia nó đánh anh thương binh! Tẩn bỏ mẹ nó đi…iii…!
Có điều
lạ, cả hai dãy phố người buôn người bán đông vậy mà dường như chẳng ai quan
tâm, duy chỉ khách qua đường tò mò dừng lại đứng xem, tuyệt nhiên không thấy ai
đứng ra can ngăn một câu! Hai gã kia sấn sổ xông vào đấm tới cái nào đều bị
người đó gạt tay làm cả hai ngã bổ chửng đè lên nhau bên gốc cây xà cừ, cạnh
mấy chồng mũ cối bày trên tấm nylon trải chềnh ềnh giữa hè phố, chiếm hết lối của
người đi bộ.
Người
mặc bộ đồ lính trông quen quen, tôi chạy tới thì nhận ra đó là y sĩ Tâm, tôi
gọi:
- Anh
Tâm!
Tâm vừa
quay sang phía tôi liền bị cái nạng của gã chân gỗ phang trộm từ phía sau trúng
bả vai. Anh hơi nhăn mặt đưa bàn tay kia lên ôm lấy vai. Hai gã đàn em được thể
xông tới định đánh cả tôi thì Tâm kịp xoài chân quét ngang mặt đất làm hai đứa
ngã sõng soài lần nữa. Gã chân gỗ đánh trộm Tâm được một cái tưởng thế là oai,
đắc thắng sấn sổ định xông vào đánh nữa, cùng lúc tôi và gã cùng nhận ra nhau.
Tôi còn đang cứng lưỡi chưa thốt lên lời thì gã đã lắp bắp bằng những lời chợ
búa:
- Ôi! Ð.
mẹ anh Phong phải không? Ð. mẹ thằng này là thằng nào? Ð. mẹ để em cho nó vài
nạng nữa chết cha thằng nhà quê này đi!
Không
còn giữ nổi bình tĩnh, tôi bước tới giật cái nạng giơ tay định tát vào mặt gã,
nhưng Tâm kịp lôi áo kéo lại làm tôi tát hụt. Tức sôi lên, tôi quát:
- Tịnh!
Có biết ai đây không?
Mặt Tịnh
thuỗn ra, hết nhìn tôi lại nhìn Tâm. Tôi nói:
- Ðây là
anh Tâm, y sĩ tiểu đoàn, người đã băng bó và tha tội tự thương cho mày hồi ở
chiến trường đấy! Nhớ không?
Nghe tôi
nói thế Tịnh xìu mặt lại lấm lét, sượng sùng như muốn cất cái mặt đi mà không
biết cất vào đâu bèn quay ra đổ tội cho hai thằng đàn em đang tựa người vào gốc
cây với bộ mặt cũng đần thối như Tịnh. Tịnh quát:
- Hai
thằng kia… biến! Ai cho phép chúng mày láo lếu với hai ông anh của tao?
HXH
(Còn
nữa)