3. Chạy mất dép
Hôm ấy bọn em gồm bốn đứa cùng làng, đi hết ngõ này qua phố khác rạc hai
cẳng chân mà chẳng đứa nào mua được tý giấy vụn gì vào quang gánh. Tình hình
này khéo trưa nay chẳng có thứ gì đút vào dạ dày mất. Vòng vo thế nào trưa bốn
đứa gặp lại nhau ở phố nọ. Bốn con nhà quê
(người TP họ thường gọi chúng em vậy) vứt quang gánh ngồi dưới bóng cây nhổ tóc
ngứa cho nhau. Bỗng một ông đỗ ịch xe máy sát sạt bọn em phanh đánh hự một cái
rồi hất hàm hỏi:
- Mua vỏ lon bia không?
Cả bốn đứa nhao nhao đứng dậy, mắt đứa nào
đứa ấy sáng long lanh niềm hy vọng. Nghĩ trưa nay thế nào cũng được bữa cơm bụi
no, không phải ăn vào vốn.
Ông ta liền chỉ vào em, bảo:
- Cô này vào tôi bán cho.
Em sướng, em thích vì được ông ta “tín nhiệm” bán cho! Chắc là em phải xinh hơn bọn nó! Nghĩ thế hai cánh mũi của em trương tướng lên phập phà phập phồng. Cùng là gái nạ dòng với nhau cả, có lẽ em có cái lạ hơn. Chắc thế!
Khi em đi theo ông ta, bọn bạn nói với theo:
- Được lãi nhiều thì "thết" bọn này bữa cơm "bụi" trưa nay đấy!
Em hớn hở ngoái lại cười tưới,
đáp:
-Yên tâm đi!
Ông ta cưỡi xe máy từ từ đi trước, em quẩy
đôi quang rổ, rảo bước theo sau. Đến một cái nhà năm tầng cao, to vật vã. Ông
ta mở cửa mời em vào hẳn phòng khách, mời ngồi ghế xà lông đoàng hoàng, còn mở
tủ lạnh mời em uống luôn một lon Bò húc mát ơi là mát nữa cơ nhé! Rồi ông ta lôi từ gầm cầu thang ra một bao tải to, xủng
xoảng vỏ lon bia đủ loại nhãn mác đặt nằm chềnh ềnh giữa phòng khách và giải
thích:
- Anh tích cóp đã lâu lâu, được đến trên
500 cái đấy.
Em hỏi:
- Bác lấy bao nhiêu tiền, cháu mua tất!
Ông ta tỉnh bơ nói:
- Anh không lấy tiền, anh đổi!
Em thật thà:
- Bác đổi lấy gì ạ? Đồng nát chúng cháu
bây giờ không “tóc rối đổi kẹo” như ngày xưa nữa đâu ạ!
-Đổi lấy em!
Mồm nói, tay ông ta vồ lấy em. Rồi...
rồi... rồi bỗng nhiên con Bò húc từ vỏ lon... húc bốp giữa mặt ông ta một cái.
Một tay ông ta bưng mặt, tay kia ông ta chỉ ra cửa:
- Cút, cút ngay!
Em “cút ngay” ra cửa vơ vội đôi quang
gánh, bỏ dép chạy chân không, “cút” thẳng về chỗ ba đứa bạn đang chờ em về
"thết" bữa cơm trưa. Thấy em chạy như chồng đuổi, bọn chúng đồng
thanh hỏi:
- Sao, không mua được gì à?
Em vừa thở vừa bảo:
- Ông ấy không bán, ông ấy đổi.
- Đổi gì?
Em gắt lên với bọn nó:
- Đổi gì… đứa nào muốn thì vào đấy mà đổi!