MẸ ƠI ĐẶC KHU
Mẹ ơi, sao cứ phải đặc khu?
Mẹ được hưởng lợi lộc gì trong đó
Mẹ già rồi, ăn mỗi bữa được bao nhiêu?
Cơ thể mẹ chứa nhiều tật bệnh
MẸ ƠI ĐẶC KHU
Mẹ ơi, sao cứ phải đặc khu?
Mẹ được hưởng lợi lộc gì trong đó
Mẹ già rồi, ăn mỗi bữa được bao nhiêu?
Cơ thể mẹ chứa nhiều tật bệnh
THÁNG NĂM ĐỎNG ĐẢNH
Sao em mãi tháng năm đỏng đảnh
Để một đời anh chịu thiệt thua.
Mùa quá đát rót tràn ngày hạ
Vì ba tư em quá dư thừa.
CHO TÔI BIẾT TRƯỚC
Vì rằng biển chẳng vô tư
mặt trời đỏ hoét, “tôi trừ vào em”
dòng sông nói mãi lời quên
con đò mắc cạn đánh ghen cả chiều
LỊCH DƯƠNG & LỊCH ÂM
Vẫn những tờ lịch
như xưa
Tháng Âm thiếu, tháng Dương thừa khác chi ?
Vậy mà ham muốn cứ thì
Chi khươn bố tuếch
chỉ vì nọ kia !
Phần II
Cõi thiên đường (1)
“Từ mộ huyệt cõi âm vọng đáp
Hãy sống đi rồi biết
Vời vợi cao xanh chỉ thấy mây cười”
(Thơ Lý Phương Liên)
CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM
Phần I
Cõi
âm (1)
“Tôi lang thang ngơ ngẩn
Giữa âm dương mông lung
Tâm tư gió cát mịt mùng
Cầu tinh tú xin lời tắm
gội”
(Thơ – Nguyễn
Nguyên Bảy)
Một ánh mắt lóe sáng như mũi tên đồng từ xa lao vụt vào tôi, không hề hay hấn chút đau, ngực tôi rộn lên rạo rực; dường như có người đẩy sau lưng, lôi tay tuồn tuột về phía trước, chân không chạm đất, như bay bay theo gió theo mây. Gió ào ào tạt hai bên má, thổi vù vù hai bên tai, cảm giác như mình đang sải tay bơi lướt từ cánh đồng này qua cánh đồng khác, từ làng này qua làng khác, qua những rặng phi lao vi vu. Bầu trời hồ thủy cao thăm thẳm nhuộm non cánh đồng lúa xanh mươn mướt tỏa hương đòng đòng thơm man mác. Gió hoang toàng thổi làm ức triệu ngọn lúa dào dạt lô xô cuộn trùng trùng muôn làn sóng xanh. Rồi như có một lực vô hình ghìm tôi đứng khựng lại trước một ngôi làng toàn nhà xây một kiểu; kiểu nhà giống hệt nhau mà tôi chưa thấy ở bất cứ làng quê hay phố phường nào trên đời, nơi tôi đang sống.
Cuộc sống cứ xoay vần con tạo, Hoàng Xuân Họa mãi day dứt trong niềm suy tưởng, trong những dự cảm, những chiêm nghiệm, suy tư về con người, về cuộc sống, tình yêu và nhân tình thế thái. Lời thơ có lúc như lời chuyện trò thủ thỉ, có lúc tưởng như bông đùa nhưng ngẫm kĩ đó chính là những tâm sự, nỗi niềm day dứt trước hiện thực cuộc sống với bức tranh đời nhiều nhức nhối, đa đoan.