Hoàng Xuân Họa
TRÓT MỘT THỜI YÊU 3
Thơ
NHÀ XUÂT BẢN HỘI NHÀ VĂN
Hoàng Xuân Họa
(Hải Xuân - Phú Cát…)
Sinh năm 1939
Emai: haixuanhxh@gmail.com
Đã xuất bản:
- Giới thiệu các luật thơ, thể thơ, cách
làm thơ
(sách biên soạn - NXB Văn hóa dân tộc-
2004)
- Trót một thời yêu I - tập thơ (NXB Hội
Nhà văn – 2006).
- Trót một thời yêu II- Tập thơ (NXB Hội
Nhà văn – 2010).
- Chuyện cõi trời, chuyện cõi âm –
Tiểu thuyết (NXB Hội nhà văn – 2012).
- Cười xuyên thế kỷ- truyện ngắn (NXB
Hội Nhà văn – 2014)
- Văn Đò Đưa - Phê bình, tạp văn (NXB
Hội Nhà văn - 2015)
Tác phẩm in chung:
- Thơ tình Hà Nội (NXB Trẻ, Sài Gòn -
2009)
- Vườn Năm Nhà, do hai nhà thơ Nguyễn
Nguyên Bảy & Lý Phương Liên chủ biên (NXB Hội Nhà văn – 2016).
- Thơ Bạn Thơ, do hai nhà thơ Nguyễn
Nguyên Bảy & Lý Phương Liên chủ biên (NXB Hội Nhà văn -2011), từ tập
1 đến tập 10
- Bích Câu Thơ I, (NXB Hội Nhà văn
- 2009); Bích Câu Thơ 2, (NXB Hội Nhà văn - 2012); Bích
Câu Thơ 3 (NXB Hội Nhà văn - 2019).
Đề từ”:
Chiếc lá rời cành
kéo cả trời xanh
cắm đầu xuống đất
(A leaf falls from the branch
As if it is pulling blue sky
Diving into land)
TẾT MỪNG TUỔI MẸ
Mùng một Tết con xuất hành mừng tuổi mẹ
hơn sáu chục năm, mẹ vẫn tuổi ba ba
vuông đất hẹp mẹ nằm hiu quạnh quá
cỏ rồi bời nhần nhận đắng sương sa
nơi mẹ nằm, xung quanh toàn người lạ
ai cũng tuổi cao, về cõi khi già
riêng chỉ mẹ mất thời xanh trẻ
mái tóc xanh mươn mướt buông xòa
sáu mươi năm, thăm thẳm những ngày xa
tấm bia đá phai màu bạc phếch
con bây giờ đã sang tuổi bảy ba
tóc pha sương, thân lùn đi đôi khấc
đời chẳng có gì, chỉ toàn thấy mất
vàng bạc không, cũng chẳng tài ba...
bao lì xì, hình chú mèo đỏ gấc
con kính dâng...
sao
mẹ mãi chẳng cầm?
Mùng
một Tết Tân Mão (2011)
MÙA VU LAN NÀY, XIN MẸ
MẮNG MỘT CÂU
Quần áo, tiền vàng
cháu con mua tặng mẹ
nhang thắp rồi khói xanh ngút cuộn vòng to
mâm cỗ đủ đầy cơm, canh, thịt, cá, chả, giò
cúng xong tuần hương, vẫn còn nguyên đầy cả
nghĩ đường xa về mẹ
mệt chưa ăn
cháu con thắp thêm tuần nhang nữa
tuần nhang hai cháy tàn, mâm cỗ vẫn đầy nguyên
chắc giận gì? Mẹ không đụng đũa?
Con nghe nói người âm
chỉ ăn hương, hoa quả
mấy đĩa quả hoa chẳng suy suyển chút nào
vậy hàng ngày dưới đó mẹ ăn gì? Xin mẹ bảo
Vu Lan sau con cháu biết để kính dâng?
Trên ban thờ từng nén
hương tàn cong tròn xoáy
người ta nói hương cong là tổ tiên về
trong tâm con cũng tin như thế
nhưng mẹ ơi, mẹ về... sao mẹ không ăn?
Hay chúng con có điều
chi làm mẹ giận?
cho con xin được mẹ mắng một lần...!
GHI TRONG NGÀY CỦA MẸ
Bỗng hôm nay con muốn
cầm tay mẹ
nhìn trời mây lại bắt gặp cánh diều
theo gió thổi cánh diều bay lơ lửng
con thẫn thờ trước dáng mẹ liêu xiêu
ngày của mẹ
người Mỹ đã nghĩ ra ngày của mẹ
để cho con được nhớ mẹ nhiều
dù con có bạc vàng muôn triệu
cũng không gì thay thế được mẹ kính yêu
ngay lúc này
con muốn lục tung trời đất
để mẹ hiện về hát một câu ru
câu ru ấy: câu "cánh cò bay lả"
cho con nghe thêm nữa một lần
mẹ ơi, mẹ...!
sang năm, lại ngày này mẹ nhé
mẹ nhớ hiện về ru thức hồn con!
10
– 5 - 2015
Ngày
Quốc tế về Mẹ
TRẢ NỢ I
Tôi xin trả gió cho mây
trả sông cho suối, trả cây cho rừng
tháng năm xuôi ngược đã từng
trả muối cho mặn, trả gừng cho cay.
Ðời vơi đong đủ cho đầy
trả tối cho sáng, trả ngày cho đêm
trả thương cho nhớ dài thêm
trả thuyền cho bến, bậc thềm trả trăng.
Trót vay chút tím bằng lăng
tôi trồng trả phố xanh bằng hàng lim
trả mất cho kẻ đi tìm
trả cành cho lá, cánh chim trả trời.
Không vay tôi vẫn trả đời
tôi khờ
tôi dại
tôi người
trắng tay...!
TẠI THẰNG BÁN
TƠ
Tặng vc thơ Nguyễn Nguyên Bẩy
- Lý Phương Liên
Hai người thơ bỏ Hà Nội ra đi
bỏ đường Cổ Ngư xanh mơ cổ tích
bỏ lại vầng trăng rơi nhàu từng tờ lịch
“chợ hôm trễ yếm”(*) mãi
trời Nam
mỗi lần đi qua dốc Hàng Than
vẫn nghe gió say
sưa câu hát
“Em đi làm ca
ba...”
rỗng hoang đường chiều Yên Phụ.
Hai người thơ bỏ Hà Nội ra đi
mang nỗi buồn phải xa “Cấm Chỉ”
xóm Hạ Hồi đau mấy “Tình thu”
đường Nguyễn Du bơ phờ hoa sữa
hồn cốt một thời vơi một nửa
từ buổi người thơ mũ, nón ra đi
“Cầu gió, Mùa yêu” ai bắc
chỉ tại “thằng bán tơ”...!
Đêm 22 - 10 - 2010
-----------------------
(*): Những chữ trong ngoặc kép là ý thơ
và đầu đề
các bài thơ của Nguyễn Nguyên Bẩy
-
CHẤP TẤT
(Viết sau khi đọc “Linh Hồn Lang Thang”,
tiểu thuyết của Nguyễn Nguyên Bảy)
Anh chấp tất: mưa vùi bão dập
biển sóng thần chà đạp bờ đau
em có giỏi lật nhào trái đất
đè bẹp anh, anh vẫn gật đầu
anh chấp tất: lũ tràn, lũ ống
nhấn chìm anh trong vòng sóng cuộn cào
em cứ việc sạt đồi lở núi
vuông ngực gầy anh chịu đựng có sao
anh chấp tất: cầu vồng rêu trơn, lửa
cháy
đạn xé, bom rơi, sấm nổ, sét gào,
em cứ việc B 52 quây bom tọa độ
có tan thây, anh còn lại linh hồn
anh - “Linh Hồn Lang Thang”(*) dọc ngang trời đất
chỉ cho núi biết, sông hay: đâu quỷ, đâu
ma
lịch sử vô tư, khó bề em che giấu
đuôi cáo già giấu mãi cũng thò ra!
NGƯỜI THƠ TRỞ VÊ
Tặng nữ sĩ Lý
Phương Liên
Người thơ trở về sau mấy chục năm xa
Hà Nội rét run môi Hồ Kiếm
sóng xanh chao cồn cào Tháp Bút
đầu Hàng Khay trơ gốc sấu già
xưởng cơ khí mọc đôi tòa tháp
không còn nữa ca ba
Ca Bình Minh người thơ từng thức
trò chuyện với Thúy Kiều
điểm mặt Sở Khanh
Sở Khanh thời nào cũng có
chúng vẫn đông như kiến cỏ!
dối trá vòng quanh
lừa Kiều ra khỏi lầu xanh
song đẩy Kiều sang bia ôm, nhà nghỉ
và đồng tiền...
đồng tiền ngổn ngang phi lý
sấp ngửa trắng đen...
Mùng 3 Tết Tân Mão
SÔNG CÁI BÂY GIỜ
Xưa cò thả nắng đầy sông
con đò chở trắng mây bông ngược dòng
anh chìm đáy cát Sông Hồng
má em vương một lối vòng tóc mai
bờ mi vồng thắt luống khoai
ngọn tre cong vút, ngô cài dáng mây
môi hường đỏ rụng ánh ngày
mỗi lần về, thấy em ngây ngất mình
anh và ngọn cỏ gà xanh
chọi nhau nát vụn một cành tiếng ve
vẫn đây xanh thẳm triền đê
mà sông cạn rốc khê khê cánh buồm
mỏng tang đôi cánh chuồn chuồn
hỏi nguồn mắc cạn giữa nguồn nào đây
hỏi trời, trời trĩu chì mây
hỏi người, người chỉ đó, đây… chỉ bừa!
BÁI LÉN YÊN TỬ
Anh chưa được đến Yên Tử một lần
bởi không đủ duyên may chầu đất Phật
cũng bởi nghèo không tiền vé để đi
đành ngồi nhà chắp tay bái lén
hứng nước mưa đổ đầy năm cái chén
Phật Thánh ơi chứng giám tấm lòng này
hay Thánh Phật cũng như người đãng trí
mải thả hồn nơi mâm cúng… cỗ đầy?
Hỡi chùa Đồng có gì linh ứng
mãi mây bay lạnh ngắt như đồng
suối giải oan - sao vẫn đời oan ức
chảy về đâu mười sắc, một không
giữa rừng xanh hình như cộm sóng
vỗ ầm ào mòn sạt bờ lau
hỡi non thiêng chen mây mà lộng
mà ạt ào giông tố xói bờ đau!
SÔNG NHẠT NHÒA
Sông xăng xái tìm mây in dòng chứa
thu cuộn vòng tong tả thả đò đưa
chiều gặm nát cả buổi chiều thừa mứa
phết màu hoang nhú chồi cũ sai mùa
mây đỏng đảnh đốt trời sông đỏ lửa
chút vàng mơ, từ phút mộng ngày xưa
bởi tháng chín mải đu đưa lời hứa
trái tim thu thêm thắt nhạn bỏ bùa
anh cần chanh, em đem khế dầm chua
đo được mất, cho ai người sấp ngửa
sông nhạt nhòa in dòng chảy ngang trưa
bờ tỉnh mộng xoay hồn ai đó nữa
gom ngày xưa đền cho ai một nửa
nửa còn thừa để đó đợi ai mua
ai có thể gồng mình vơ núi của
khói lam chiều tung ảo mộng vào mưa!
Tháng
11 – 2014
TRỞ LẠI SÀI GÒN
Gối đầu lên chợ Bến Thành nghe gió hát
khúc chiều đi mê mải mấy con đường
hoàng hôn rối, màu nắng cũ còn vương
nhịp sống thở hoà nhịp đời trăn trở
ráng vàng mây trong hồi hộp hẹn chờ
ba mươi năm, hôm nay anh trở lại
giong cánh hồn bát ngát một niềm mơ
dù em muốn thay tên gì chăng nữa
trong tim anh vẫn nguyên nghĩa - Sài Gòn
dòng sông trắng vắt mình dâng cho biển
rạch và kênh chằng chịt những mảnh hồn
em Bến Cát kênh lòng anh Bến Nghé
anh đợi chờ ngày mới sẽ hừng lên!
Chiều
4/10/2014
TRÁCH NOEL
Em thuỷ mạc nét mồ côi tôi giá lạnh
vỡ hoang chiều rắc mảnh heo may
mùa thu vội theo dòng sông xiết
phút tạnh lòng lạc lối giữa tình say
mây đan khuyết bầu trời ai nào thấy
cánh cò xa bải hoải biết về đâu
đông lại tới gọi ông già tuyết dậy
đem lạnh lùng thả ánh mắt bồ câu
gió tròn trịa se mềm nhung nhớ
tải vài câu chăng chắc không màu
bình phương tích gặp mùa sóng dậy
cầm tay nhau chẳng chút luỹ thừa nhau
nay tìm về nơi góc phố ngày xưa
nơi ánh mắt đung đưa nhiều kỷ niệm
hai mái tóc rẽ về đôi ngả
để tháng năm hoài nhớ Giáng sinh mùa
không theo đạo, anh chẳng lễ nhà thờ
em theo mẹ vào thánh đường xưng tội
hút bóng bay... đêm đứng ngẩn ngơ chờ
Chúa được em còn anh… kẻ mất!
HÓA VÀNG
Xòe que diêm hóa vàng
ngọn lửa lém dần từng hình Diêm vương Thập điện
khói xanh bay lên trời
khói vàng là mặt đất
chiêu chén rượu lên đống tàn tro
xanh thêm ngọn khói
xin thánh thần đừng hỏi
không một tờ tiền bẩn ở đây
không là tiền mua quan bán chức
cũng không là tiền trúng lô đề, hay cho vay nặng lãi
không là tiền buôn lậu bất nhân
cũng không phải tiền ăn hối lộ...
Tiền sạch trăm phần trăm
tiền nhuận bút bài thơ đăng báo Tết
mua giấy vàng cúng tổ
tiên
xin tổ tiên đừng coi lòng con - tiền giả!
Xòe que diêm con hóa
xòe que diêm...
2002
TRÁCH
THÁNG NĂM
Tháng năm nắng, tháng năm mưa
tháng năm vừa tới lại thừa tháng năm
đợi chờ héo mấy con trăng
buồn vung cá quẫy sủi tăm mặt hồ
lộc vừng chín ngọn sóng xô
rắc đầy mặt sóng, đỏ bờ xác hoa
chông chênh ghế đá một ta
đợi người, người mải đi xa hút trời
mặt hồ sóng rộn đầy vơi
ta ngồi đếm sóng vời vời dửng dưng
người đông trước mặt, sau lưng
hồn ta xoáy gió vỡ từng bóng mây
Tháng năm vơi, tháng năm đầy
tháng năm trống rỗng nhường này… tháng năm!
LẠI NĂM MỚI
Nào năm mới
mới gì hơn hay vẫn mới cũ mèm
mới cà chớn, hoang đường sinh sự mới
mới giả vờ, mới con cá thờn bơn
thân mỏng dẹt vây giương tua tủa
da nhẫy trơn rất khó nắm cầm
mới để rồi trầy xước, mới lơn tơn
như vốc đất ném lên trời tinh tướng mới
thiên hạ tưởng, thiên hạ sướng, thiên hạ rồ
đào toét nở, sâm banh bôm bốp nổ
mới đôi ngày phù phiếm… mới giời ơi!
Ta hằng ước từ khi mười tám tuổi
mới bầu trời, mới đổi thay sao
mới mặt đất, cả tình đời tươi mới
đâu cần chi? Chút mới…! Mới theo mùa?
GHI TRƯỚC SÀI GÒN
Hai giờ bay đã đường băng hạ cánh
trước Sài Gòn lòng những thấy chênh chao.
trên vai áo ngấn bụi đường Hà Nội
thoang thoảng mùi
hoa sữa vương theo
có chút gì trao nhau ngày gặp mặt
sông chảy ra, con gió chướng thổi vào
chút ngộ nhận, tưởng mùa thu của quý
đem điểm tô thêm sắc gió ồn ào
trời Sài Gòn vốn trong veo ý nghĩ
rất khó bền sự thêm thắt hanh hao
cầu Thủ Thiêm em thủ vai gì nhỉ
đến khi nào với được tới trăng sao
gió công viên chà hồn hoa sứ vỡ
dải mây mưa lay sóng mắt cồn cào
chiều vội vã đẩy ngày đi vội vã
đêm Sài Gòn nửa thức nửa chiêm bao.
BẮT ĐỀN SÀI GÒN
Anh vo mình lăn bừa vào Chợ Lớn
đặt nụ hôn lên má thắm Sài Gòn
cong ngọn gió từ ảo huyền sang thực
đủ cho nhau dậy sóng mảnh thuyền con
chép ánh mắt vào mây chiều, mưa sớm
thả lênh đênh quầng mây thắm vào mơ
nụ hôn trộm, anh hôn vào mái phố
gió giật mình mấy bận, gió ngẩn ngơ
đành co mình anh
lăn sang góc khác
bắt đền mưa, bắt đền nắng, bắt đền thơ
bắt đền Sài Gòn đêm không họp chợ
bỏ anh ngơ ngẩn trước cột đồng hồ!
8/10/2014
HỘI LIM CUỐI CHẦU
Mùa xuân má ửng hồng tươi
lung linh tia nắng ngọt môi ai tìm
trời xanh thăm thẳm cánh chim
xé rào anh tới hội Lim cuối chầu
chen chen mấy ả Thị Mầu
liếc xuôi liếc ngược, liếc đâu cũng tình
anh đi… đi mỗi một mình
cái xe máy mượn với bình rượu thơ
khật khà khật khưỡng anh mơ
Trương Chi khoe sáo, Tấm giơ khoe hài
Từ Thức tính một tính hai
cõi trần cũng tiếc Bồng lai cũng thèm
vắng người nên đỡ phải chen
anh leo Quán dốc, anh men qua cầu
cái cầu dải yếm chín màu
buộc anh trăm nút còn đâu lối về?
GHI Ở ĐỒ SƠN
Sóng cồn cào vỗ hoang bờ cát
anh cồn cào đêm trắng Đồ Sơn
núi Rồng chín ngọn anh chỉ một
một mình anh chim sẻ lạc mùa
Hòn Dáu ngoài khơi giấu em đi đâu
chim mỏi cánh đảo chiều Văn Úc
tia nắng vơi hút bóng con tàu
phía bờ xa tình em mấy khúc
khúc nào đầy trăm, khúc nào chín chục
thủy triều dâng mấp mé bờ anh
thắt lòng đợi thăm thẳm trời xanh
em không đến, con dã tràng bò đến
những mảnh vỏ sò, vỏ ngao, vỏ hến
sóng bào mòn trắng cát bờ phơi
em tự do giông bão tít mù khơi
xô đạp anh vào biển trời trống rỗng!
CHIỀU ĐỒ SƠN
Lại về với biển Đồ Sơn
Nắng hong chiều nắng mây mềm sóng xa
Người bơi giữa sóng ập oà
Người đua nhảy sóng, sóng xà cánh chim
Chiều êm, với biển lặng im
Núi Rồng chín ngọn ẩn chìm vào thông
Nắng phơi bãi biển thêm hồng
Mắt em thả sóng mênh mông cùng chiều
Cõng lưng con sóng thủy triều
Con chim sẻ đá liệng xiêu chân trời
Trông xa thấy biển vơi vơi
Lại gần biển cuộn khơi khơi sóng dồn
Hình như biển dạ bồn
chồn
Vỗ vào rồi lại dỗi hờn lùi ra
Nhìn ra quần đảo Hoàng Sa
Sông dài biển rộng mà da diết lòng.
25/6/2015
THƠ VIẾT LUNG TUNG
Ta - kẻ vãng lai qua thế gian này
choáng ngợp đời phút tỉnh phút say
hót gió đổ sông Ngân gieo trồng củ quả
bung lòng mình băm bổ phới phơi trăng
ai thừa kế chữ đức
ai thừa kế chữ tâm
tung trời hoen gỉ
kéo đông về héo quắt cỏ may thu
mọi hiện tại mai này đều cổ tích
chớ cuộc đời rối bối bòng bong
bốn phương đời vũ vần trống rỗng
môi se dòng cạn cộm sóng lòng
đông chí chát tiêu hoang xuân, hạ
thi mi ma mị cuống nhau buồn
đầu ung nhọt vẫn tay quờ định hướng
đến rối bời mụ mị quặn mùa đau
hình như trái đất có hai thế giới
một thế giới nỏ mồm, một thế giới nín câm
thế giới của những người hiền và thế giới
của những
tên thủ ác
điêu ngoa lấn át thực thà
chồm chỗm những cái đầu mưng mủ
chèo lái màn sương băng hoại tả tơi mùa
gặt về mấy đám mây rơm rạ
héo quắt mùa sinh
hỡi đời, sao còn mãi vấn vương
ăn theo Thuý Kiều bán thân lâu đến vậy
gì thì gì, Thuý Kiều chỉ là vợ mướn
bán thân hết thời này, đến bán tiếp thời kia
nếu Nguyễn Du còn sống đến bây giờ
chắc ông sẽ quăng Kiều vào sọt rác!
KHÚC MƯA NGÂU
Cơn gió đẩy chiều xanh mơ màu gió
sóng Hồng Hà gấp gáp sóng bào mưa
lòng bỏ ngỏ bờ hoang mềm lối cỏ
mây sa đà về miền ấy đưa thưa
trăng mùa lũ, liềm trăng căng mùa lũ
rót đầy sông lễnh loãng chảy như thừa
em tắt bếp bờ yêu lòng tịnh đợi
anh vội vàng sợi chỉ rối ngày xưa
bùng binh nhớ thả neo dài dải nhớ
xe thời gian cuống quýt sục sôi mùa
bao niềm tin gửi bờ hoang cỏ áy
ráng vàng thu tụ bạ đám mây trưa
lòng thầm ước đừng ai giăng lời hứa
chút vàng phai nhuộm hoàng yến xơ dừa
đôi bờ lở, tình si đôi bờ lở
sóng nhom nhem vỗ quá độ. Vỗ bừa
chuông chùa đổ rung cầu vồng bảy sắc
hàng cây run, con phố lẻ hững hờ
tiếng sấm xeo, tháng bảy thầm lại nhắc
anh thôi đành chiết khúc nhão vào mơ.
Tháng 8 – Tây
TRƯỚC MỘT BẾN SÔNG
Tiếng cuốc cuốc bờ tre thao thiết gọi
gió âm dương thủy quái ước mơ rây
sông chảy xiết, sông thiều quang bến đợi
ắp đò giang hoang dại khúc mùa xây
ai đã lu vầng trăng qua mùa lũ
bọt bèo trôi chất chứa lút bờ may
tre pheo vặn đời nhau thêm mắc kẹt
búp măng thừa bỏ mứa lũy tre gầy
bãi sa bồi - két mòng đâu chẳng thấy
để cho loài tầm bóp vống đời say
mây cuốn xéo biệt li đi đâu đấy
khúc sông chiều bải hoải mấy người hay
người bỏ bến đi từ khi nào vậy
trắng Bãi Gòi kích hoạt lút bờ lay
buồn tứ xứ ùa về khơi sóng dậy
bến lở bồi nhen lửa ráng vàng mây
sông chảy xiết bơ phờ bờ Bến Chảy
đò xưa ơi sào chống lõm bờ cây
che tầm mắt là hàng lò gạch khói
khói đầy chiều xé vụn cánh diều bay!
GIẤC MƠ CỦA CHÚ CHIM MỎI CÁNH
Đêm về...
mơ giấc mơ chim
trong đám tàn cây, trong bụi rậm
bụi rậm đầy gai, bụi rậm đầy hoa
hoa ngát hương, gai thì sắc nhọn
ôm giấc mơ chộn rộn
bỗng thấy mình bốc hơi
gối, chăn, giường đệm cả đống thừa ra
mươi cuốn sách nghìn trang cựa quậy
gọi vô hồi chẳng lay động ánh Hằng Nga
mưa xối xả, vào ra xối xả
âm u trời, mây tản bờ mây
tiếng gà canh gọi bình minh chẳng thức
xoay bốn bề tròn lẳn... tròn xoay
hư và thực tít mù hư thực
đêm mãi dài mà đời chim quá ngắn
thả hồn vào biển ước mơ bay
giấc mơ đắng, ngậm bồ hòn làm ngọt
la đà cánh vạc ngẩn ngơ
năm canh dài chia đời mấy khúc
ban mai trong chớp lóe rụng rời
đêm vỗ về lay trái tim côi
rã rời trong hoang tưởng
chẳng giấc mơ nào đủ lớn
vẫn... màng mơ!
CHIỀU BUÔNG CÁNH LÁ
Thác đổ trắng xô bờ bọt trắng
trôi về đâu dòng suối không màu
dải mây bông đôi ngả... qua cầu
gác đỉnh núi xanh mơ gió tẻ
mây biệt mây bay về phía bể
bóng chiều đi nhạt cánh chim câu
mảnh trăng liềm bay ngang chiều xế
trái bóng bay xoay tít địa cầu
ai chẻ đôi hai triền núi đứng
pha hoàng hôn tê buốt ngàn lau
mãi ngày đi lạc bờ lau sậy
tha chút hồn nhạt mãi kiếp sau
ngày trống rỗng buông hình cuống lá
rơi và rơi... rơi biết rơi đâu...
BUỒN NHẢ BÃ
Sấp ngửa thời gian
xốn xang lòng dạ
cát kết nỗi buồn
cánh chuồn mỏng tang quờ tay nắm hụt
gạn mạch nước ngầm tưởng đó dòng trong
rửa những ngày hoang bụi bặm
một chút thăng thiên chầm chậm
biệt tăm cá biển chim trời
thả đầy khoang nông nổi
tình bằng... tom chát trống cơm
gặp ba chú hề bắng nhắng
ngỡ mùi cơm mới thơm thơm
hóa khói rơm khen khét
bay dồn ngõ phố đường thôn
tế bào khép đời hoang tưởng
chiều vàng thở bình ô xy
hóa thạch đường trần
mong ngày mai - mùa xuân
tết lại bông hoa chiều quăn héo
mòn răng nhai kẹo cao su
buồn nhả bã !
Đầu tháng 9/ 1980
LẠC
Hòa Lạc - lạc vào đường Láng
vấp thời đen nước Sông Tô
thối tan đi bè rau muống
rau rút một đời lênh đênh
tưởng đời xanh êm ngòi biếc
một lần được gặp Tú Uyên
đem mơ đong đầy cõi thực
mẫu đơn khơi dậy Giáng Kiều
gió ru chút hồn xa vắng
đèn dầu hắt sáng hằng đêm
khoe khoang mây hồng mấy mảnh
mộng mơ vá kín bầu trời
bầu trời vẫn toang hoác rách
xóm liều tựa quán Bích Câu(*)
khói hương bùng lên tia lửa
lang bang mấy sợi nắng thừa
cầm đời bỏ mứa
trốc
tay
----------------------
(*): Đền thờ Tú Uyên - Giáng Kiều
ở phố Cát Linh Hà Nội.
CÃI VÃ VỚI HỒ
Gió hoang cãi vã với hồ
hồ dâng sóng bọt xô bờ mỏng môi
thêm ba con vẹt lôi thôi
chí cha chí chóe giọng ôi, chán phè
nước mây túm tụm một phe
phùng mang trợn mắt bênh che nhau hoài
góp lời rặng liễu buông dài
lá manh mỏng quẹt kéo dai sợi thừng
chõ sang mấy ngọn lộc vừng
xoay hoang chiều gió gõ vùng hồ không
kiếp bờ đành phải be vòng
kiếp đê đành phận
cong cong hết mình
ỡm ờ chín ghét mười khinh
gồng thân chịu phận đen hình mấy phen
mây tàn còn mãi đua chen
sao băng còn muốn đánh ghen giữa trời
Tiếp ngồi cãi vã với hồ
trên trời bỗng mấy bóng cò bay ngang
lá vàng mấy chiếc lang thang
thả trôi vào đám trời hoang hững hờ
thôi đi ai! Chớ giả vờ
trên mây dưới nước lơ mơ dị hình!
KẺ MẤT MÙA
Nhấn đời vào biển mặn
muối
dưa
ba ngày sau hí hửng tưởng dưa chua
lấy ra ăn - nhũn nhùn dưa khú
đành đổ ra sông
gặp sông thả bè rau muống
thả nhầm phải sông ô nhiễm
con cá đuôi cờ không sống nổi
nữa
là rau.
Lên rừng phát rẫy trồng đu đủ
cây nào cũng quả trĩu sai
khấp khởi mừng thầm đón mùa quả chín
chưa kịp gì thu hái
đã chim trời rỉa sạch
thêm đời thất bát mùa màng.
Chuyển nghề quang gánh đi buôn
tàu bè xuôi ngược đua chen
hội nhập trên con tàu nát
cánh buồm dơi vượt Đại Dương
thế giới kim tiền vĩ mô chen lấn
à ơi ru rín hồn mình
chổng kềnh lỗ vốn
hụt hơi
mùa tiếp mùa thất bát!
PHƯỜNG - PHỐ
Ba mươi sáu phố phường
phường nào dấu ấn tình thương
phường nào cất lòng nhung nhớ
phường nào khiến anh mắc nợ
phường nào anh trả anh vay
phường nào trăng ảo gió gầy
phố nào mây quầng mưa thắt
mùi hoa lý nhà ai mời mọc
heo
may
mấy chiếc lá bàng xoay cuồng cuống rụng
tiếng guốc khuya gõ đụng ngói xô
phố nào được coi phố cổ
phố nào được gọi phố tân
giữa lênh chênh lộn xộn
xô bồ mái nghèo rêu đổ
vút cao mọc mấy tòa lầu
cổ dưới chân, tân nằm ngang rốn
khoe mầu mè
chưa hết tuần trăng mật
sấp ngửa ly hôn!
(Một đêm dạo quanh phố
cổ)
MIÊN MAN NGOẠI THÀNH
Ai phong tỏa nỗi buồn
ai cố rặn niềm vui
ai ép hương thu chỏng chơ mắt đợi
đong mùa hạ đổ ào mặt đất
thỉnh kinh cháo loãng mùa ngâu.
Ai son phấn cho thu mùa đẹp vậy
để ghen tuông chớp giật mưa dồn
ai ê a ca bài bọ chét
ngâu sụt sùi vầy nát cả mùa rươi?
Chiều ồn ã bầy nhầy tháng chín
đẩy mưa sang bão muộn tháng mười
đom đóm khuya lấp gầy sông Tích
xa lộ băng qua xé nát cánh đồng.
Rặng tre xanh ai gả chồng ấy nhỉ
để ngoại thành không trổ nữa mùa măng
vạn ngôi sao lọt thỏm vào ngõ cụt
trăng gật gà tựa mái chung cư!
BẠCH MÃ
Bạch!
Bạch mã say cuồng bốn vó
phi về đâu cũng hẹp cung đường
là thuyền - đều muốn vượt đại dương
vậy mà em suốt bế quan tỏa cảng
ngăn chèo anh, chặn kín lạch luồng
thuyền đành quẩn quanh sông đào nhà, mương cạn
lênh đênh chở mấy hạt sương.
Thóc giống trong bồ
nghe lời em, anh đổ ra xay hết
để bây giờ chua giấm nhạt tương.
Ruộng lúa, nương dâu em sừng sững nhà lầu
kệ cha dắt con, tớ rủ thầy lên phố
thành dân Di Gan “du mục” giữa quê mình
đêm góc phố tra hạt nghèo cắn chắt
bầu bí ơi, leo lẻo mãi lời thương
cảm ơn nhé! Lời thương suông luễng loãng
anh ngậm ngùi nhấm nháp những ĐIÊU TOA!
ĐI TÀU BAY GIẤY
Thành phố của những người đãng trí
kỷ niệm ầm ầm mà vẫn hay quên
xây cái miếu, phá mất ngôi đền
ngôi chùa cổ xưa, đập đi xây mới!?
Đồng cốm Làng Vòng ai vác dao băm
chia lô ra, từng dãy nhà liên kế
cò đất, cò nhà, chủ thầu giàu vô kể
dân nghèo mất đất lại nghèo thêm.
Đời sáo rỗng những lời trống lời chiêng
bổ nát rừng xanh, chém ngang bờ biển
mây đen sặc những cánh diều lủng liểng
phết hồ làm tàu bay giấy chở người đi...
THƯƠNG TRỜI, THƯƠNG MÌNH
Trời xanh có một thiên đường
cho em tới đó để... thương một người
người thương ấy - chính ông trời
bởi ông có một nụ cười chưa trao
trinh nguyên và rất ngọt ngào
không như lũ quỷ nhao nhao phàm trần
tình yêu chẳng có một phân
vẩy vung bừa bãi đất gần, trời xa
khen nhau rối rít đào hoa
hóa ra vẫn một bóng ma dị hình!
MÓN XÀO CHÂN LÝ
Chân lý rau đay
chân lý rau dền
chân lý rau tàu bay
chân lý bìm bìm bờ giậu rách
biết tiêu hóa thứ nào
xin chào món xào chân lý
đục ngầu nước vo
thước chẳng thể đo
khách quan quán trọ
tương đối ở nhờ
tù mù lẩu rau tuyệt đối
toàn thứ ngoài đất trong mo
hứa hẹn!?
Nơi chân trời góc biển
Thánh, Thần, Phật, Tiên
mênh mông vô bờ bến
vừa nghe xong đã quên
phải một cái sợ tái đến già!
ĐẾM
Người ta đi chợ bán, buôn
riêng tôi ra chợ đem buồn đếm trăm
tôi bày đếm tháng đếm năm
đếm hăng say, đếm nhọc nhằn nhục vinh.
Ðếm ơn huệ, đếm ân tình
đếm xa xôi, đếm cả hình bóng tôi
tôi không mép lưỡi đầu môi
tôi không gá ép cầu lời đâu em.
Chợ đông người lách người chen
người mua người bán người xem người mời
tỉnh say oà vỡ cuộc cười
đong thương đếm nhớ đầy vơi mảnh hồn.
Ngược đời với việc bán buôn
tôi ngồi tôi đếm dại khôn đời mình.
THÌ THẦM VỚI
GIÓ
VỚI
CÂY
Bâng khuâng đi
giữa Thành Loa
tôi và gió với cây đa thì thầm.
Chuyện trăm năm chuyện nghìn năm
chuyện xưa chuyện mới, gió trăng chuyện đời
đành rằng chuyện đã qua rồi
vết đau còn tím cả trời vết đau.
Chuyện tình riêng của Mỵ Châu
phế hoang thành quách bạc màu đất đai
khi yêu ai lựa đúng sai
chỉ quân giả trá mới chai mặt lừa…
Bâng khuâng đi giữa Thành Loa
tôi và gió với cây đa thì thầm…
Dộc Tú, Đông Anh
TÌM MÙA THU
Mùa thu cầm chắc trong tay
loay hoay rơi mất chẳng hay lúc nào
vào ra ngơ ngẩn ra vào
tháng năm xuôi ngược lao đao kiếm tìm.
Giêng hai “đáy biển mò kim”
chín, mười rừng thẳm bóng chim khôn cầm
tìm đâu hỡi bạn tri âm
đông qua hè tới lại xuân lỡ thì
mơ mà chi ước mà chi
trò đời vớ vẩn có gì mà say…
mùa thu cầm chắc trong tay
loay hoay rơi mất chẳmg hay lúc nào.
Thu 1989
BẢY HAY TÁM KỆ XỪ BẢY
TÁM
Vẫn còn một tẹo ước mơ
một li ngọ nguậy một bơ lạc vừng
một nồi nước hến chưa dùng
một mớ rau diếp cải ngồng phía sau.
biết là chẳng đi đến đâu
vẫn cầm cái bóng rõ lâu... mệt phờ
ngoài kia xe bus đang chờ
tàu hỏa đang đợi đúng giờ phải đi.
xuân qua, hạ đã lỡ thì
thu - thềm lá rụng còn gì nữa đâu
kệ xừ tóc rụng trọc đầu
ra đường che mũ, qua cầu che ô.
muốn đi thăm xứ Công Gô
tiền bay không có biết giờ xin ai
thôi thì luộc mấy củ khoai
ngồi nhai cho hết ngắn dài nghĩ suy.
mai này khi xuống âm ty
không còn nuối tiếc, không thì lơ ngơ
già queo đến đỉnh cột cờ
vẫn còn tí tởn đợi chờ ngày mai.
ngày mai nguyên thế... thở dài
ngồi hong chiếc bóng đang mài vào mơ
mài xong rồi lại ngồi chờ
chờ mê chờ mẩn bên bờ giậu suông!
9/5
KHẤT NỢ
Sắp Giao thừa em sang đòi nợ đọng
anh thôi đành trả mấy xác hoa
cầm tay nhau nhân thể, gọi là
sang năm mới có gì anh tính nốt
đòi nợ nhau sao cứ đòi ráo riết
anh làm sao biết cách xoay vần
trời bắt anh đang kì túng bấn
em cố đòi, anh đành khất lần khân
ngoài trời kia mưa sướt mướt vũ vần
chẳng lẽ bắt anh đi vay nợ khác
để trả em đúng kì đúng hạn
giao thừa rồi sắp sửa pháo hoa bay!
RỪNG THU
Thác đổ trắng, suối xô lũ quét
heo may vàng cành lá kéo thu về
dải mây chì đôi ngả phập phồng mê
loãng trời xanh đơm hồn thu tẻ
mây biệt núi bay về phía bể
ráng chiều đi buông nhạt má bồ quân
trăng tỏ mờ xoắn xuýt mây vần
đêm cô đặc mấy ngôi sao lẻ
gió chẻ đôi mấy triền núi trẻ
quơ vầng trăng thắp đuốc lần khân
câu thơ rỗng suông ngột đường trần
khói lam chiều mơ hồ ảo thực
hạ loáng qua bùa bả rủ rê
mảnh hồn rỗng bứt mình buông cọng lá
mùa thu mộng, có gì đâu mà lạ
mãi bao la... siêu thị giọng cò mồi!
BỎ MỨA
Vét linh hồn ta làm bánh
bán rong chơi: cả mớ ế - ôi -
thiu
bởi trước đó vô tư dâng “thần, thánh”
các ngài đã xơi gọn tuổi đôi mươi
tấm bánh linh hồn giờ đây ê ế chảy
định luộc bày sàng rao bán lại
nhưng lương tâm không cho ta làm vậy
chẳng thể lọc lừa, dối trá, điêu ngoa
muốn đổ quách đi... đổ đi lại tiếc
đành dằn lòng lay lắt sớm trưa
còn chút ngày thừa đành bỏ mứa
ruồi bâu...!
THÁNG GIÊNG
Tháng Giêng đi lay bay
ngả nghiêng bao cuộc rượu
gió quệt ngang nét mày
mưa sa mù bay chéo
thời gian qua đánh vèo
anh - mùa xuân quá đát
rơi tõm vào chiếu chèo
gặp mắt em Quan Họ
chẻ đôi câu thơ cỏ
ném lên trời vênh, cong
bước qua mùa cả gió
cổ tích đời mênh mông
chút mộng mơ, mơ mộng
trèo tắt vào tháng Giêng
tháng Giêng chà trống rỗng
hất anh vào hư không!
Xuân
Quý Tỵ (2013)
XIN ĐỪNG
Xin đừng kết cỏ thành hoa
lá cây làm chiếu trải ra góc vườn
xin đừng vơ váo để thương
thổi cay quăng đắng ra đường tặng tôi
xin đừng cau bốn bổ mười
chia bôi thiên hạ nhá tươi sượng sùng.
Vỡ nồi còn cố giữ vung
mặt trời đã tắt sau vùng núi xa
ao tù rô, diếc trải qua
ước dòng sông rộng để
mà
lội bơi…
NIỆM KHÚC THÁNG TƯ
Anh buồn dọc mấy cung đường cao tốc
và buồn ngang héo hắt mấy cánh đồng
trôi giàn giụa qua đôi dòng sông mắt
em hững hờ gieo mưa móc bờ không
tháng tư lành hiền, tháng tư hư thực
xưng xưng hết dối bạn lại dối lòng
bước chiều đi chật lối về nguyên thủy
hoa gạo đỏ cời ký quỹ mùa mong
mây lăng loàn mây cồn lên gió sóng
nắng thắp hè, nắng thả trắng mênh mông
em cứ đỏ bình minh mà thụ hưởng
mặc kệ anh xơ xác tháng tư ròng
đò mắc cạn. Tình Trương Chi mắc cạn
đành tre pheo đuốc đóm chút sông Hồng
hỡi triền đê cố cong mình vòng lượn
đừng quăng anh vào tầm tã bão giông!
Còn một chút tàn hơi còn phải sống
tháng tư ơi, em chớ có dài dòng...
THÁNG BẢY
Trăng nhạt hoét như thời ta mười bảy
cả trời sao cứ thế chín sai mùa
đêm sắp tàn còn mọc nữa Tua Rua
sao mai tỏ bơ vơ mờ lối lạc
nát trời đêm kêu sương tiếng vạc
giật thót mình, đời những nhó cùng nhăn
cả trời đêm dường như tỉnh thức
cả bình minh bức bối nỗi nhọc nhằn
anh ngồi ngắm trăng nhoè mưới tám
tuổi hai mươi em còn nữa trăng tròn
cơn sấm dậy xô mưa vào góc tối
vạn linh hồn nhấp nháy nhảy lơn tơn
SAO TA
Xin đừng chín ép nụ cười
dấm non ánh mắt để vơi tầm nhìn
xin đừng thả vội cánh tim
rơi vào khoang lạnh để chìm vào mưa
đếm từng sợi rét giữa mùa
thấy hoang mang dạ thấy thừa mình ra
mùa xuân nữa sắp đi qua
sao ta hờ hững, sao ta bồn chồn
dập khuôn mãi cánh chuồn chuồn
lắt lay sương nắng à uôm kiếp người
kiếp người đầy, kiếp người vơi
cầm lên một chốc đánh rơi một đời !
LỤC BÁT NGỒI MƠ
Chờ trăng, đêm ngóng chờ trăng
mây che phía trước mây giằng phía sau
trăng vuông trong
dạ buổi đầu
trăng tròn trong mắt đêm thâu ngóng chờ
người thờ ơ, gió thờ ơ
chăm chăm đợi đến mãi giờ vẫn suông
lắt lay vạn vạn đêm trường
đến giờ, đầu cuối con đường tối om
trăng thì vẫn cỏn còn con
nửa tối nửa sáng bào mòn ước mơ
ước mơ từ đó đến giờ
tít xa bóng dáng trơ trơ dị hình.
HỎI ĐÊM
Bất ngờ con gió quá nồng
ném hờ xen cả bờ cong trái mùa
ơ hay Ngâu cứ như đùa
xốn xang cả tiếng mõ chùa oang oang
mấy con đom đóm khẽ khàng
đêm chi đêm mãi loãng hoang mùi bùn
dế mèn kêu tiếng
run run
đêm tan tàn tán mấy chùm tướng tinh
xênh xang áo mũ gợn hình
gọi hồn thu cũ tim mình nhói đau
quất vào nhoi nhói mưa ngâu
đêm tan, đêm sẽ bao lâu... đêm tàn?
ẤM Ớ THÁNG TƯ
Hè sang cái nắng chưa giòn
cái mưa chưa đục núi non chưa đầy
cánh diều héo tít bờ mây
đỏ trời hoa gạo đan đầy tháng tư
mắt tình liếc phía xa mù
nụ hôn ôm cánh trăng lu đêm dày
mùa xuân vẫn lốc gió xoay
phượng hồng sắc tím đỏ ngây tim nhàu
thu ơi chờ nhé mùa sau
đừng nên tính trước mưa ngâu mà gì
ngày đi rớt xuống... chiều đi
tắt qua sông cạn thiên di cánh chuồn.
TẢN MẠN THÁNG CHÍN
Cuộc đời này đôi khi cần tính sổ
mắc nợ ai, ai đó nợ mình
chú dế mèn thao thiết gọi bình minh
chim trên cành gieo ca mỗi sớm
và dòng sông chảy về vùng cấm
chia đôi bờ xa cách mấy lần nhau
con tàu đi, xuôi ngươc những con tàu
mây tham tàn mây sinh đổ đốn
tải mù sương đổi một chút âm màu
giông, rồi bão cưa lìa sấm sét
cục đất đồi nằm mơ núi biếc
biển pha màu đậm nhạt hạt mưa mau
nhẩm tính mãi, nợ đâu sau, đâu trước
thước đo khôn, cân đong dại... khó lường
mây và gió có nợ nhau không nhỉ
mà bão bùng dằn hắt bạc bài sâu
dại khờ đến, tinh anh đi biền biệt
hỡi triền đê uốn lượn mãi về đâu
đã hoang mạc, đừng tượng đài hoang mạc
tấn trò đời tiếp trước, diễn trò sau
ai lồng lộn khuyết nửa lòng sớm tối
mặc xa trơ một đám bụi nhàu
chân dép lốp bước đến mòn lối dép
em tơ tằm dệt lụa khuấy mùa đau
anh trả nợ, hay em
trả nợ
cõi ta bà bột giấy lẫn vàng thau
thì trai ngọc mong
gì tinh khiết
cứ tiếp núi, tiếp đồi mà chôm chỉa
cõng ngày đi thêm khối nợ đầm đìa
đồng lúa rồi xơ rơm lép thóc
những lầu cao vây bủa bước chân nghèo.
1/9
RU XA
Giờ này em đã ngủ chưa
anh ru xa nhé! Em vừa ý không
gối đầu lên cánh mây hồng
liu diu mắt nhớ bềnh bồng vào mơ
đêm khuya đã một canh giờ
liệu em còn thức đợi chờ tình anh
ngủ đi, anh vuốt tóc xanh
nét mày thanh tú một vành trăng xuân
phập phồng vồng ngực thanh tân
trái tim gõ trống nhịp gần nhịp xa
ngoài song dịu ánh trăng ngà
môi yêu bắc nhịp cầu qua sông đầy
anh ngồi ngóng ngược gió mây
ru xa em giấc
vơi đầy tim mong
hình như biển nhớ rộn lòng
mười mong chín
nhớ chong chong tim này
bờ đêm khuya rộn canh chày
hình như rèm cửa sổ lay bóng lồng
ngủ đi em, giấc
say nồng
bình minh tở nở mịn hồng môi thơm.
TA LUÔN HỒI KIẾP KHÁC ĐI EM
Ta luân hồi sang kiếp
khác đi em
bởi kiếp này xoay kiểu gì cũng gió
muốn sống yên nhưng chẳng phút lành yên
mãi bão giông ba bề bốn bên
vùi ta xuống,
dựng ta dậy
đẩy ta đi,
lôi ta lại
rạc rài đau khổ đan xen.
Ta luân hồi kiếp khác
đi em
cho quên đi kiếp này vụng dại
tù túng bấy tháng ngày đã trải
bước thấp bước cao nơm nớp những hoảng hồn
sợ mây trên đầu, sợ cỏ dưới chân
sợ cả tiếng hắt hơi nhà hàng xóm...
Ta luân hồi kiếp khác
đi em
cho quên những tháng năm sống sượng
mỏi mòn trong giả tạo canh suông
chan vỏng mãi bát cơm nguội ngắt
của ma tà, dối trá điêu toa...
Ta luân hồi khiếp khác
đi em
tới nơi nào không giật giành, tranh cạnh
chẳng chiến tranh, cũng chẳng hận thù.
ta chẳng mơ tháng tư, cũng đâu cầu tháng tám
chỉ cần sự bình yên cho thanh thản kiếp người.
NGÀY XUÂN BỐC TÝ CHO DZUI
Hoá anh đã - lão tám mươi
đã già khú đế, đã người cổ xưa
đã sớm nắng, đã chiều mưa
đã thành cổ hủ, vẫn thừa dẻo dai
giao thừa anh vít cành mai
ngoèo thêm chậu quất trĩu sai về bày
hương xuân ngây ngất men say
vung vinh cho đã những ngày vung vinh...
dù rằng mang tiếng linh tinh
cũng đành chấp nhận, biện minh thế nào
dù ai lườm nguýt ra sao
coi như họ nguýt trời cao đất dày.
kệ đời... anh chẳng tỏ bày
anh vô tư sống, tối ngày vô tư
tiệc tùng anh chén lu bù
mặc mùa hạ cháy, mặc thu uá tàn.
túi thơ bầu rượu nghênh ngang
hết miền Quan Họ, anh sang Ba Vì
sớm đu Phú Thọ, Việt Trì
đoan Hùng chiều đến; tối zề... Thành Tuyên.
vượt đèo Khế - tới Thái Nguyên
rẽ qua Ba Bể: anh lên Cao Bằng
nếu mà sức lực còn hăng
anh leo Pắc Pó hái măng đem về...
đội đầu mâm bánh xu xê
anh đi hỏi zợ jề làm “Ôsi”...
2/2018
VIẾT CHO THẬP KỶ THỨ BA (2020- 2030)
Không gì ngắn hơn một kiếp người
xin đừng to thêm bom, đừng dài thêm súng
đừng chế thêm xe tăng, tàu chiến
thêm máy bay siêu âm cánh cụp cánh xoè
tên lửa vượt đại dương đừng gắn thêm đạn đạo
dằn mặt nhau, đe dọa loài người
xin khối NaTo đừng phình to nữa
ngân sách quốc phòng xin các quốc hội đừng duyệt chi thêm nhiều tỉ
vì đánh nhau chẳng ích lợi gì
chỉ dân lành chịu trận.
xin đừng lạnh thêm những cái đầu
cách mạng gì cũng nên nghĩ đến mai sau
vì nhân loại và tiến bộ
đừng lòe bịp muôn dân
đừng đẩy dân lành vào vòng xoay quyền lực
thế giới này đã Tần Thủy Hoàng, Napoléon, HítLe, Mao Trạch Đông là quá đủ
xin thôi đi ngợi ca những tên bạo chúa
thế giới này chỉ cần thêm cơm thêm áo
thêm tình yêu thương và lòng nhân từ
thêm lòng vị tha cởi mở hiền hoà
hơn bom với súng.
thơ ơi thơ...
xin các nhà hãy viết về lòng nhân hậu
và lòng vị tha
hãy thôi đi sự cuồng gió, mơ trăng
ngợi ca cái ác
bốc thơm cho cái ác lộng hành.
xin những cái đầu đang hoắng vì tà đạo
đừng dụ dỗ dân lành vào ma trận thần linh
thiên đường nào cũng không bằng chính nơi họ sống
trái đất xanh tươi và sự thân thiện giữa con người.
Tháng
3/2018
VIẾT CHO NGÀY CÁ
Tháng tư đến - tháng tư ngày cá
cá một ngày - đừng cá quanh năm.
đừng bắt bóng cầm mây trí trá
đêm mù mây chòng ghẹo cả trăng rằm.
Cây đa cuội, cây đề luôn cùng cuội
cả vườn trần thơn thớt lẻo mép môi.
gió chuyển cữ đưa niềm tin về cõi
cuội quay về cả miệng ngoạm mâm xôi.
Đường với xá cứ như đường chọc tức
chẳng thể nào qua khỏi cọng rơm khô
Cuội lú lẫn, Cuội một mình ao ước
mãi nổi trôi huyền hão mọi mưu đồ.
Tháng tư đến cò quay cua cá
tít thò lò xoay ngả xoay nghiêng.
nhân gian hỡi! Đừng tin trò xấp ngửa
tháng tư giờ đâu nữa tháng tư thiêng!
CẦM ĐỒ
Anh vác thân đi định cầm đồ
mời dọc phố chẳng hiệu nào cho đặt
anh vô dụng rồi chăng?
Anh! Với chiều cao thước sáu
nặng sáu chục cân
không thuốc lào thuốc lá
sáng: điểm tâm bát cơm nguội muối mè
trưa: vại bia uống suông không cần "người
lái"
vợ mắng, lặng thinh không dám cãi
đường trường vẫn xe máy bon bon
chở sau xe tám chục ký
xuống biển lên rừng
dốc cao, mát tay ga anh vượt
em đẫy tạ đi nhờ, anh chạy thả phanh
lương không nhiều nhưng đủ góp tiền ăn cho bà xã
không bạc bài, lô dề, chắn cạ
chưa ăn gian nói
dối bao giờ
hứng đời lên anh cả làm thơ phú
còn nhiều điều lý thú chưa kịp thống kê ra...
đem cầm đồ không đắt
anh vô dụng rồi chăng?
BÃO GIÔNG CỨ VIỆC
Mây xanh rớt đụng mái
chèo
nhuộm xanh cả những đám bèo mê trôi
sông em mải nước đầy vơi
thuyền anh vượt sóng không lời chênh chao
bờ em thăm thẳm khát
khao
sóng anh vỗ nhịp lòng nao nao lòng
con đê năng nổ lượn vòng
trái tim lỗi nhịp ước mong mà gì
mùa xuân gieo nhớ mỗi
khi
để cho mùa hạ thiên di lối vòng
đầy tay mùa cũ ước mong
cây cầu em bắc qua đông bất ngờ
hình như có chút ngu
ngơ
con tim trống rỗng lạc bờ bến xa
chuốc vui mòn cả tháng ba
vấp làn mây trắng Thiên Hà cuộc chơi
thôi đừng em nhé sao
rơi
cột anh vào giữa bầu trời nắng tan
mùa thu còn mãi mênh mang
anh và con sóng tác tan mấy chiều
sóng xô mòn mỏi bờ yêu
bến hoang nửa bến với nhiều hoàng hôn
núi tây mây vón cục hồn
chéo bờ cánh én dập dồn giăng ngang
sẽ sàng bến vắng
thuyền sang
ném hoang ánh mắt vội vàng vào mưa
trở về ôm mộng ngày xưa
bê tông mùa ấy có thừa rồi em
muốn đo một chút trắng
đen
anh - con chim nhỏ biết chen lối nào
mây đen cứ việc mưa rào
bão giông cứ việc đảo chao đất trời.
MÔNG LUNG
Ai bảo rằng thế giới này không có lửa
mấy chục năm đỏ ấy đỏ gì
chẳng lẽ thì... cái màu đỏ ấy
cháy rực trời cho nước cuốn đi?
Cứ thế tục biến xuyên thế kỷ
bỏ lại sau tan nát những thành trì
chạm lòng đĩa đong mong ngọn cỏ
những kiếp người tự đầy ải bước đi.
Cái vỏ đỗ cong queo cuối hạ
sao bỗng nhiên bùa bả mà gì
xuân bát quái lạnh băng muôn dặm
đông làm vì - đông trống rỗng từ bi.
Đã suốt kiếp mong sông ngóng biển
biển bây giờ đá sóng - quên sông
sông bây giờ phớt bờ - quên suối
suối bây giờ bỏ thác - quên thung!?
Cầu cứ bắc thêm đi - cầu cứ bắc
cho đầy vơi bão gió chất chồng
mảnh trăng treo vĩnh hằng trai hến
khin khít đời dớ dẩn cái mung lung!
ANH NGỦ NƯỚNG
Anh ngủ nướng cho qua ngày thứ bảy
thời gian ơi, đi chầm chậm thôi nào
đừng sấp ngửa thêm vào tuần vào tháng
xuân chưa tròn mà hạ đã lao xao
xin đừng mãi một quầng trăng như cuội
mãi trưng phô mấy ngọn gió ầm ào
đừng ngúng nguẩy đổ thừa ai gây hấn
để mà thờ, cúng, lễ cái xanh xao
anh ngủ nướng cho hết ngày Chủ Nhật
để cho đời thôi mơ mộng... chiêm bao
nước sẽ dội, mặt trời kia sẽ tắt
xin em đừng cứ mãi giọng cành cao
đừng nắng mãi, mưa chan đừng tố bão
đừng hoa đơm bướm đặt những tào lao
rừng đã hết, biển một phần đã chết
mây thôi đành ngơ ngẩn với trăng sao.
CÙNG EM UỐNG CẠN...
(Tặng
Huế)
Cùng em uống cạn sông Hương
nhắm chuông Thiên Mụ tiếng buông trập
trùng
rót đầy hai chén xanh rừng
gắp làn mây trắng gieo bừng cỏ hoa.
Ngả nghiêng với chợ Đông Ba
khật khà khật khưỡng bước qua Trường Tiền
lạc vào vườn cổ An
Hiên
HuDa (*) tiếp tục ta triền miên say.
Ngồi trên Đập Đá(**) cả ngày
uống bay Cồn Hến ta ngây ngất tình
trước em... một ảnh ngàn hình
hình nào cũng thấy em xinh nhất nhì.
Huế của anh. Huế của thơ
Huế của em, của mộng mơ mỗi ngày...
7
/ 2017
——————————
(*) Bia HuDa Beer sản xuất tại Huế
(**) Thường gọi là Cầu Đập Đá
HUẾ GIỮA LÒNG
Những đêm ôm Huế giữa lòng
Hương Giang dào dạt
chảy trong tim mình
nụ hôn cháy bỏng Cổ Thành
tháp chuông Thiên Mụ tròng trành ngả
nghiêng.
Ngự Bình mang những niềm riêng
nghe êm hơi thở Giã Viên (*) phập phồng
Trường An, Vĩ Dạ, An Đông... (**)
vòng tay anh
ngắn... anh đành về không!
7/2017
--------------------
(*) Cồn Dã Viên
(**) Tên ba phường thuộc TP Huế
NGƯỜI
ĐI
Gió đẩy thu về với lạnh đông
hàng cây tê cóng tận cành cong
người đi đâu vội người đi mất
bỏ lại con đường chạy rỗng không.
HOANG LẠNH
Đã trót đắm mình vào bến ảo
đành lòng hoang lạnh với trời
sao
lại mùa đông nữa... mùa đông nữa
cứa nát thịt da... nát khát khao.
CẮN |
Cấy thêm răng cho chắc bộ hàm cắn vào bể đời rơi nước mắt cắn nụ hôn thắm thiết giả vờ lục xì trái tim si cuồng mối mọt mùa xuân quy y chăn gối rối niềm đau mớ bông tái sinh độn thêm làm ấm “thượng đế” à ơi cứ thế tiêu dùng em được thể phun nhiều gian dối những lời diều quạ mộng mơ ai người tiêu hoá! Ơi biển rộng sông dài rộng dài đích thực chớ gồng mình nhắm mắt với chiêm bao giấc mộng khan chảy tràn gối mộng mơ ước hoài ngoảnh lại vẫn tình không tình không tang trống tình không điệu kèn! Răng đâu răng răng hãy cắn cắn vào nhỏ nhen bủn sỉn mùa thu! |
ĐIÊU TOA
Điêu...
điêu khắc
kiểu gì
không vào gỗ
không vào đá
mà vào gió heo
may
nên chẳng rõ
hình hài.
Bao thu rồi sao chưa đổi khác
nắng tiếp nắng rót tràn mật đắng
mưa chan mưa dội nát niềm tin
hàng cây gầy
buồn lay lỏng gốc
cứ một mình hoang tưởng một mình đi.
Thu
đi rồi tiếc mãi mà chi
hồn lưu lạc về miền rối cỏ
gai nảy mầm xin đừng chối bỏ
sắc nhọn nào cũng có thể buốt tay.
Điêu...
điêu khắc kiểu gì
làm cho mùa
thu thêm rối...
điêu toa!
THẤY DẠ MÌNH RƠM
Anh đã có mấy mươi buồi chiều buồn
buồn đỏng đảnh, buồn luồn từng khu vực
từ rốn xuống chân, đỉnh đầu tràn qua gáy
vẫn còn may, có một chốn không buồn
luôn mồm, lỗ miệng đánh đáo cháo bo bo
bụng chắc, dạ đầy lòng phớn phở
mùi vị phở từ quán bay sang
cho anh tưởng tượng mình đang ăn phở!
Phở nước, phở xào hành mỡ thơm ngang
khu trú nỗi buồn
khi hết buồn lòng chắc mẩm
ngước nhìn lên mái nhà
thấy dạ mình rơm...!
1978
THIÊN ĐƯỜNG
(Thơ này chẳng biết tặng ai
Đành tặng cú sắn, củ khoai lang hà)
Mưa ngày chết nắng
mưa đêm chết gió
để trăng gầy héo quắt tàn thu
thôi đi em đừng tính tháng tính năm
đừng chành chọe cho thêm đời lỗ
vốn
anh đã rồi sống giữa trăng lu
một đời lúng túng giữa mơ mù
mở mắt ra là giông và
bão
bước chân đi là đạn xé bom cày
ngày li tán, thêm giờ li tán
chết như
không và sống như thừa
em cứ suốt miệng mồm ra rả
ngày mai, ngày mốt sẽ Thiên đường
Thiên đường thật hay Thiên đường ảo
anh chẳng nữa mặn mà
anh chẳng nữa ước ao!
"Anh đã ước khi mười tám tuổi"
đến bây giờ ước ấy thấy gì đâu
chỉ là ước với mong chật dạ
cầm đầy tay thêm ngẩn ngơ sầu
xuân đã nát
hạ ập đến như thừa
thu rộn bước, tưởng rằng thu rộn
bước
hoá ra thu đem lạnh cóng mấy mươi mùa.
Vẫn ô trọc vũ vần ô trọc
vẫn tình suông vuông bức tình suông
em đừng hứa, đừng hẹn hò
thêm nữa
nước đổ lá khoai, đổ đầu vịt lâu rồi
xin em đừng dội thêm nước ốc
đừng thêm nữa nổi nước xuýt trăm voi.
Anh chẳng ngóng,
chẳng mong, chẳng đợi
và xin em đừng bánh tẻ nửa mùa
xin nói thật, thứ ấy là
ngô, sắn
là bánh đa, bánh đúc chợ nghèo
em hoang tưởng,
mình em hoang tưởng
bày ra mâm mà đặc
sản riêng mình.
HỎI NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM
Mãi xông vào đám mây trôi
mãi vuông đất mộng thả rơi sông gầy
sóng xô dào dạt chân mây
nén nhang thắp
gió, mãi say cánh diều
rỗng hoang mùa vụ cuổi chiều
bay vèo thóc lép nói điều vu vơ
hoàng hôn một mảnh hẹn chờ
chập chà chập choạng mập mờ đến hay
bốc đồng lên chín tầng mây
để rồi chẳng biết đấy đây mà mò
phù vân ngang dọc mơ hồ
tượng đồng đài đá mãi cờ lông công...
(.............)
Khổ thơ thứ tư do biên tập NXB cắt bỏ.
GHI TRƯỚC HOÀNG HÔN
Hoàng hôn vàng ráng vơi đầy
trăng treo quầng sáng trên mây co hình
lá thu rơi cứ
lặng thinh
núi xanh xa thẳm ẩn mình vào đêm
vẫn là thu đó êm đềm
mà sao cứ thấy dạ xen bồn chồn
quăng đi tất cả dại khôn
hết đêm liệu có còn buồn hay không
hay là vẫn thế... giữa lòng
trơ trơ một vệt ráng hồng gỉ hoen.
CỨ VIỆC NGẪU HỨNG
Thì trời cứ việc mênh mông
cứ chang chang
nắng, cứ lồng lộn mưa
cứ việc sớm, cứ việc trưa
cứ việc thiếu, cứ việc thừa đêm đen.
Nước đục - cứ việc đánh phèn
nhỏ nhen cứ việc nhỏ nhen suốt đời
suối hẹp cứ việc bể khơi
mây đen... cứ việc coi trời sáng trong.
Ngòi con cứ việc làm sông
mành vườn... cứ việc cánh đồng bao la
đường ngắn cứ việc dài ra
để mà tự sướng để mà tự rên!
CÓ @ THÊM
Thêm mấy ngày mưa - mưa rất lâu
thêm vành trăng khuyết - khuyết đêm thâu
thêm cây tằm gửi trên cành sấu
rũ rượi mưa chan đến bạc đầu
có những ngày nắng - nắng nhạt màu
mây khoe sắc trắng - trắng ngàn đau
đau sương, đau khói - đau niềm ước
buốt nhói từng cơn - đau rất sâu
có một ngày thu chẳng đối nhau
cây im mơ mộng lá xanh nhàu
xanh nhàu - nhàu mãi xanh hoang tưởng
trời đất bung beng mãi đẩu đâu!
NHÂN
– CHIA – CỘNG
Hai nhân một bằng
hai (2 x 1 = 2)
hai người ngồi sấp bóng
nhìn xa hóa ra một
riêng anh, kẻ cô đơn
CỘNG vào đâu cũng lẻ
tất cả họ đủ đôi
trái đất năm tỉ người
CHIA cho một vẫn thế
vẫn thế - Thừa anh ra!
CHIA
Chắc rằng trời
sáu phần mưa
hai phần nhe
nắng, đôi vừa phần râm
sấm rên chớp xé
ầm ầm
gió nghiêng ngả
gió... tay cầm tay mưa
bập bùng thức
sớm dậy khuya
phập phồng bong bóng còn chia
nỗi gì?
vô
vi... đánh võng vô vi
chẻ ra làm tám
biết thì tặng ai
trần gian có mấy dãi khoai
nửa thì hà đắng
nửa đời mối ăn
lòng ta những
thấy băn khoăn
trước dãi khoai
vậy vẫn nhằm nhằm... chia!?
ANH MỘT MÌNH
Đảo Cát Bà chiều nay đông như hội
anh một mình, xanh chín một mình anh
sóng vỗ mòn rỗng không bờ đá
đá trơ gan làm của để dành
đá thành tinh- biển em dội sóng
anh một mình, phế liệu một mình anh.
TRƯỚC ĐÁ
Đá đá đá... và đá!
em ơi, ở đây toàn thấy đá
anh nghĩ lại rồi
chẳng nên hoá đá làm chi
chính nàng Tô Thị đã sai lầm hoá đá
thành đất nước mình giặc giã triền miên...
ĐÊM THÁNG MƯỜI
Mồng mười tháng mười lịch Âm
xưa gọi ngày cơm mới
lúa đồng dãi nắng tự phơi
Ngày mong đêm ngóng tháng chờ
có một ngày cơm mới
chẳng ai mong
khi nghĩ đến...
thấy đau đáu ruột, thấy canh cánh lòng.
Đêm ơi, cái bả phù vân
làm ran rát mặt, làm nhăn nhăn trời
đêm buông... đêm tự đánh rơi
đêm đen kìn kịt - đêm rời xa đêm
đêm cắt miếng - nát đêm thêm
đêm khe khẽ gõ - tiếng rền mỏng tang
đêm vồi vội, tưởng rộn ràng
đêm hơ hoác trống, đêm tàn tán canh
đêm quăng về nửa con trăng
đêm rơi xuống bãi, đêm giăng qua cầu
đêm kéo dài - đêm mãi sâu
đêm khe khẽ lẻ, đêm âu âu sầu
đêm chi... đêm đến lắm màu
đêm rơi đánh tõm - đến đâu... đêm tàn
đêm vội vã đến tham lam
đêm co đêm kéo, đêm tràn qua đêm
đêm mai mốt - chẳng gì thêm
đêm ấm...
hay lạnh...
đêm
quên mất mình!
GHI GIỮA HỘI LIM
Tháng Giêng đang cữ rét đài
từng câu Quan Họ em mài vào mưa
trời đang đứng bóng giữa trưa
trèo lên Quán Dốc... đã thưa bóng người.
hình như dải yếm ai rơi
tứ thân vạt áo... vuốt hơi xuân nồng
cầm lên tay nhẹ như không
hỏi người Quan Họ khăn hồng dám trao...
Mưa xuân rắc đến ngọt ngào
em trao ánh mắt... xé rào tim anh!
THÁNG MƯỜI EM HỨA
Em hứa cho tôi tháng mười cơm mới
tôi vội vàng bỏ chợ Gạo(*) xuống chợ Mơ(**)
hóa ra vẫn tháng ba ngày tám
tôi ngóng chờ ngày giáp hạt mau qua.
Tưởng mùa cơm mới em cho
thơm hương gạo tám
tôi đã nhầm - chằng mấy dễ thế đâu
khóm dong riềng nở hoa cuối giậu
giăng giăng chẳng chút thay màu
tháng ba hoa sầu đông mưa phùn tím rắc
cụp xòe cành trinh nữ đợi kiếp sau
trông mùa màng đôi mắt trũng sâu
dù em có dát vàng muôn lời tán
vẫn chỉ là lời hứa mãi đâu đâu
tôi ngộ ra rồi...
đã
tỏ vàng thau!
------------------
(*): Còn gọi là Ngõ Gạo.
(**) Chợ Mơ nằm ở cuối phố Bạch Mai, đầu phố Nguyễn Thị Minh Khai,
Hà Nội.
MẶT
ĐẤT NÀY
Mặt đất này to rộng gì đâu
mà chúng mình tìm nhau chẳng thấy
ta một đời kẻ Đông người Tây.
Anh tới phương này em lại sang phương ấy
em làn mây bay, anh dòng nước chảy
mây nước cùng trôi sao chẳng phút gần
quanh quẩn cuộc đời cái bả phù vân
sống để kiếm tìm để thương để nhớ
anh xa khơi sóng xô biển động
em ngút ngàn trần gian bão giông.
Mai ta về tựa trong lòng mẹ
lòng mẹ vô cùng, lòng mẹ bao dung
lòng mẹ chẳng bao giờ bão giông.
QUA SUỐI RÚT
Suối Rút sầm sập rót mưa
chan chan mặt đất ngày xưa đã từng
người về bỏ lẻ sau lưng
một ta bao nỗi bão bùng bủa vây
cỏ bùa mê níu bước ngày
nhấp môi một chút đắng cay một đời
hoang toàng dốc cạn kiếp người
đầy vơi Suối Rút... đầy vơi sông Đà.
Thả quả dọi chính tâm em thử
xem trái tim yêu lệch mấy đồng cân
có những điều tưởng lương tâm ngay thẳng
tấm vải thưa che được mắt thánh thần
thánh thần - có hay không ai nào biết
tưởng con người tỏ mọi nỗi niềm nhau
thực cuối cùng ai hiểu nổi ai đâu
đời phải thêm dọc cân quả dọi
quả dọi kia với lòng mong mỏi
mọi bức tường đừng lệch đừng cong
cái cân chặn kẻ buôn thừa, bán thiếu
thế gian ơi, xin một chút thực lòng!
GIỮA XỨ ĐOÀI TA
UỐNG
Tặng
YP
Bỏ lại phía sau phố phường chật chội
lên với Ba Vì thăm thẳm mây bay
hồ Đồng Mô chung rượu ta say
mắt em long lanh rót tràn núi biếc.
Hình như Sơn Tinh vừa bày tiệc
cho chúng mình ngật ngưỡng trưa nay
cạn đi em mấy chén cầu may
ta dốc gọn Ao Vua vào dạ.
Cùng Đường Lâm say nghiêng say ngả
và chiều nay Thành Cổ vơi đầy.
rũ bụi phố phường ta tới đây
cứ núi, hồ, suối, sông ta uống...!
QUÊ
Anh về quê cũ một mình
lật nghiêng sông Cái tìm hình dáng xưa
gió đưa ngọn thiếu ngọn thừa
ngọn lành ngọn rách thêm mưa trái mùa
mây trời chín rụng lối
trưa
trải vàng bờ cỏ, đường thưa bóng người
băng băng... phố Tía đây rồi
lơ ngơ Đỗ Xá, ga ngồi nghỉ chân
chênh chao những phút về
gần
xốn xang trong dạ mỗi lần thăm quê
xuyến chi khâu kín bờ đê
lá non mơn mởn lối về tháng tư
Trời trong xanh, gió vù
vù
bến đò lối cỏ bây giờ rộng ra
qua sông giờ những chuyến phà
mòn hai bờ cát, phù sa tạc hình
Sông trôi theo dải mây
bông
nắng trưa se sợi tơ hồng mùa bay
đàn cò nghiêng cánh bồng mây
sông Hồng nhon nhón xô đầy sóng xô
rặng tre tiếng cuốc gọi
hè
vê mềm sợi nắng triền đê ươm mùa
mình anh đứng trước cổng xưa
bao nhiêu nhưng nhức bỗng ùa về theo.
Cát
Bi, tháng tư
CHO NGÀY MÙNG HAI THÁNG
NĂM
Mưa gọi mùa, sấm khơi
chớp lóe
hàng cây mơ, mơ tím bằng lăng
bóng con đường đổ liêu xiêu phố
đỉnh cột đèn thắp nửa mảnh trăng
cố bỏ bùa ngàn bông
phượng đỏ
nghiêng hàng lim xanh lá xanh cành
con hè rộng dập dồn hơi thở
mấy mảnh chiều lơ lửng mong manh
phố! Phố cũ như xưa vốn
cũ
dáng ai đi chéo vẹt khuôn hình
cứ mây kia lưng trời hờ hững
thả bộn bề nhức buốt thẳm xanh
chiếc lá rụng tơ hơ
mặt rách
hồn liêu xiêu rơi bạc
đầu cành
chiều rây nát nắng
chiều lênh láng
mãi bỏ bùa chi mãi
tháng năm?
THẢ RƠI VÀ CHÌM
Thả đời phó mặc tháng năm
sáu - bảy - tám - chín rối răm tơ vò
sông Hồng khúc khuỷu vòng vo
anh người mắc cạn bến mê...
thôi đành.
Thánh thần che hết ảnh hình
Một đời âm lịch anh thành lịch âm
bềnh bồng mặc định cõi trần
mắt chan mắt lệ vũ vần
ngày qua.
Thả đời vào gió mưa sa
chéo kheo tiếng sấm
bay la... bay vèo
cung chiều uốn quắt cành queo
buông suông tơ nhện
theo leo...
cánh
chuồn!
Bình minh se rối chỉ hồn
chim ri chim sẻ đang chôn bầu trời
tháng năm lẻ triệu kiếp người
phượng công hậm hực rối bời...
phượng công!
Đục ngầu song, đục ngầu sông
tầng tầng sóng đỏ rỗng không bến bờ
bơ vơ... tất cả bơ vơ
chìm đôi bờ cát chẳng ngờ nổi đâu!
ĐẾM BUỒN
Buồn trăng
trăng sáng buồn tênh
buồn mây buồn gió
buồn kênh đêm dài
đêm buồn một
ngày buồn hai
buồn ngô
buồn
sắn
buồn khoai
buồn mì.
buồn ở,
chán!
khắc buồn đi
buồn khôn
buồn dại
buồn vì - sắc không
đêm buồn thẳng
ngày buồn cong
buồn sâu tròng mắt
buồn vòng
vành tim.
khi buồn nổi
lúc buồn chìm
buồn lênh đênh nỗi
buồn im ỉm
đời
buồn nắng gắt
buồn mưa rơi
ướt nhèo cả mấy gánh đời mơ bay
khi buồn tỉnh
lúc
buồn say
buồn hoang mặt đất, buồn vây cung trời
nhiều khi muốn cất thành lời
lắm khi lòng dạ rối bời...
buồn im!
19-
5 - 2019
VẨN VƠ TRƯỚC HIỀN LƯƠNG
Bến này ngồi nhớ bến kia
dòng sông chảy giữa rẽ chia đôi bờ
hồn ta trôi vẩn trôi vơ
về xuôi đã muộn, ngược giờ chưa nên
mây trời cứ vút cao thêm
vầng trăng tròn mãi tít trên lưng trời
lạnh lùng sao tụt đổi ngôi
Mộc, Kim, Thủy, Hỏa, chơi vơi dị hình
tia chớp sạc điện bình minh
phơi sương cánh cụp, xòe bình gió trăng
cột tình cao thế dây căng
thạch cao bức tượng vĩnh hằng nắng mưa
nước đầy hồ chứa... khôn chưa
dòng sông quẹo gấp sóng đưa khôn lường
xưa đây một bãi chiến trường
chuông chùa, tiếng mõ tụng suông cô hồn!
NGHE SẤM THÁNG BA
Em gieo về một loạt sấm tháng ba
con gió vỗ ngoài
lan can loáng nước
hình như đã của nhau từ kiếp trước
kiếp này mùi bồ kếp vẫn còn thơm
sấm tháng ba vang rền xối bay mưa
lóe khe cửa chơi vời miền mơ ước
hạt gió vèo qua làn môi ướt thướt
âm ấm trời xa chín một chớp hồng
tháng ba thì thầm hoa gạo nở bông
anh muốn sang mà không cầu Ô Thước
một đời anh sõng soài sóng sượt
tháng ba vô hồn một cồn gió thờ ơ
tháng ba về như thực lại như mơ
anh một đời lăn tròn chưa hết kiếp
sấm tháng ba sao còn lướt khướt
vui hội hè đình đám nẻo vu vơ!
ĐÊM VĨNH BẢO
Đêm nay vô tình ngủ cạnh cối xay
cái cối xay thời xưa xa còn lại
anh và đêm chẳng thể giấc nồng
trời không trăng, đêm tháng Giêng ngai ngái
gió trở mình hoang dại ngoài hiên
giậu bìm bìm say giấc bình yên
năm chiếc chõng tre, cùng gối đệm
một đêm dài anh bị bỏ quên
hình như trong buồng ba tiếng cười rinh rích
đêm úp xuống theo màn tuyn em chụp
anh thấy mình nằm cạnh bờ mây
đang chín dần một giấc mơ bay
gõ vào đên tiếng thạch sùng tặc lưỡi
đêm Vĩnh Bảo làm anh chao đảo
chẳng khói thuốc lào vẫn ngả nghiêng say
bụi tầm xuân trước ngõ lơ lay
tiếng gà sang canh khua vang nhịp sáng
bể nước mưa hình như lung linh ánh rạng
thúc giàn trầu tở nở bình minh
Hàng cau cao đang ngủ giật mình
con dẻ quạt vật mình qua cửa sổ
cây sung ngả mình thiu thiu chùm quả
bất thình lình con bống vật cầu ao
đêm không trăng cô lẻ mấy chòm sao
hương mùa xuân chín mùi ngô nếp
tối qua mình thức nướng tới nửa đêm.
10 bài Haikư (song ngữ)
1. Hạt sương
treo ngọn cỏ
thu nhỏ bầu trời
1. A bead of dew
Stagnating on top of a grass
It mirror whole sky
2. Tam Đảo, Ba Vì
sáu bầu vú mẹ
sữa tràn đồng xanh
2. The chain of mountains ,
Tam- Dao Ba-Vi
That looks like six- milky breasts
Overflowing with milk throughout green fields
3. Chiếc lá rời cành
kéo cả trời xanh
cắm đầu xuống đất
3- A leaf falls from the branch
As if it is pulling blue sky
Diving into land
4. Trăm con suối trong
hành tội dòng sông
biển Đông thu lợi
4- Hundreds of clear stream
Making a river labouring hard
But the sea enjoy so much
5. Hai mảnh trăng vỡ
Rơi trúng ly trà
Tròn trong đáy chén
5- As if two pieces of broken moon
Dropping just at the cup of tea
Then this turns round lying on the cup bottom
6. Những cánh cửa
đóng im ỉm
bưng bít ngôi nhà
6- The doors
Persistently shut silence
And conceal the house in
7. Ấp ổ trời tròn
muôn vì sao nở
khắp trời lon ton
7- It is brooded by a sky nest as well
Thousands of star open twinkling
8. Đàn sâu róm
gặm…
lõm mùa xuân
8- A flock of caterpillars
Which chews nature green
That makes Spring being concave
9. Em hẹn chờ Cống Vọng
tôi lạc đường sang tận Mới Mơ
vẫn Bạch Mai đến giờ
9- You were waiting for any hope
I falsely dreamed of another
one
This let me still have nothing now
10. Tiếng gà sang canh
đu đưa nhịp võng
ru ngàn sao xanh
10- Cockcrow let hammock dangling
Being a song for beloved baby sleeping alike
(Minh
Khuê Các chuyển ngữ)
PHÊ BÌNH
Bùi Cửu Trường: Bài thơ tôi thích
Vẻ phồn thực ảo huyền trong Áo
Mường của nhà thơ Hoàng Xuân Họa - tình yêu bao trùm hết thảy
ÁO MƯỜNG
Ngực em chót vót Ba Vì
làm tôi chết đứng một thì trẻ trai
lưng ong vời vợi ban mai
làm tôi quên khuấy đường dài về quê
váy chàm quét mướt triền đê
cỏ vô phong* bỏ bùa mê tôi rồi
hai hàng khuy tết sóng đôi
tôi - người lúng túng giữa trời áo em.
(1979
- 1989)
HXH
* Tương truyền, trên núi Ba Vì có thứ cỏ vô phong động đao (trời không
có gió vẫn động), lá cỏ hai nhánh, buổi sáng tách ra, tối tự chụm
vào. Trai gái Mường thường lấy cỏ này đeo trên người làm bùa yêu
nhau./.
Lời bình:
Với tôi, tác giả như
một người trong gia đình nên tôi luôn trêu chọc theo kiểu đành hanh em út. Tôi
vốn lêu têu... Cái gì dính đến "yêu... yêu… "là ngại, là muốn
tránh xa. Nhất là lại bàn chuyện yêu với người trong nhà như anh, nó cứ thế
nào ý.
Anh chấp nhận chơi với
chúng tôi - Hạt Cát nhỏ bé nhưng hay chành choẹ, hay lấn lướt. Anh thì luôn
im lặng và mỉm cười chịu đựng.
Tôi hiếu thắng bèn lôi tất cái gì thuộc về yêu đương "trót trét" mà
anh thể hiện trong thơ để tấn công cho bõ tức.
Song khi đọc Áo Mường, ngay câu đầu: "Ngực em chót vót Ba Vì"
thì tôi vội lui xa mươi mét... Vì sao ý à?
Vì lẽ, các thi nhân,
các danh tướng, các trang nam nhi mọi thời đại... Tóm lại, một nửa thế giới
luôn coi nơi “chót vót Ba Vì”, cái Nguồn Sống nuôi dưỡng nhân loại ấy
là cái đẹp, vẻ hấp dẫn, để thoả cái “đói”, cái khát, cái thèm muôn thuở...
cái gỉ gì gi đi nữa thì nó cũng chỉ là cặp tuyết lê mịn, đôi trái đào tiên
hồng... khát khao...
Nhưng Người Trai trong thơ Áo Mường thì không thế. Chàng coi ngực người
phụ nữ là núi thiêng Ba Vì - nơi cội nguồn hàm chứa bí ẩn nguồn sống đất và
nước, đã sinh ra muôn loài cỏ cây, muông thú, bướm ong; là đỉnh thẳm (từ mượn
của nhà thơ Hạnh Nguyên); là nơi hội tụ sức mạnh truyền đời âm thầm quật cường,
mà lại hiện hữu rất thực và mịn mền mướt mát non tơ.
Nhưng muốn có được nó thì Người trai đó phải nâng mình bay lên ngang tầm, với
nỗ lực hết mình, dồn mọi cố gắng vươn cho thật cao; phải dọn tâm, thân cho
thanh khiết ngọt lành và mọng chín mới mong có được...
Ngọn núi thiêng sẽ vô
tri nếu kẻ đến là một kẻ vô tâm; là đá lạnh rêu phong với kẻ hồ đồ; là gai mây
lá han với kẻ phàm phu tục tử... nhưng với người nguyện “chết đứng một thì
trẻ trai” như Người trai trong thơ HXH thì núi thiêng chót vót lại dịu
dàng chào đón, chờ mong...
Đời người đàn ông có
mấy thì trẻ trai để "chết đứng" đây? Và dù có mấy thì đi nữa thì đã
bao giờ có duyên gặp được một thiêng liêng đến thế mà "chết đứng" một
lần?!
Khi tình yêu chân thành thì sự thanh tân của vẻ phồn thực trắng trong tinh khôi
cũng thiêng liêng và thánh thiện đến độ khiến "một thì trẻ trai" của
ai đó "chết đứng" hay “chết ngồi” đi nữa... cũng đáng cho các tráng
sĩ gác kiếm quy phục, quy hàng...
Ta đọc tiếp câu "lưng
ong vời vợi ban mai" làm tôi bật cười. Tôi ngó thời gian viết bài
thơ... Nó từ năm 1979 - 1989. Trời đất, nhà thơ anh mất mười năm cho một cái
"lưng ong" cũng đáng lắm, vì nó "vời vợi ban mai" cơ
mà... nó gợi mở cả một ngày nắng đẹp, hứa hẹn cả một mùa tình dịu dàng ấm áp
đâu đó đang đợi, đang chờ... nên Người trai trong cuộc "Quên khuấy
đường dài về quê".
Thiên địa ơi, bị trúng "ngải tình" rồi. Yêu rồi... Yêu một cái gì đó
mênh mang lắm, đằm diết lắm... đâu chỉ cái lưng ong ấy! Một lưng ong cụ thể cứ
ôm đại... rồi buông, rồi quên. Một "lưng ong vởi vợi ban mai"
mới là dịt dằng khát khao, là quên lú lối về quê... Mà có lần về được đến quê
đi nữa thì mỗi "ban mai" liệu có nhoà đi dấu ấn?! Nhà thơ ơi?!
Tôi lần theo nhịp thơ
anh... Xuôi theo khao khát Người trai trong thơ (chắc gì đã là anh?). Một niềm
đắm mê giấu kín không ngôn từ, niềm mong ước cháy bỏng được hiện bằng hình
tượng "cỏ vô phong". Cỏ này không gió cứ tự rung... Tình yêu cũng là
một trạng thái không cần có đối tượng mà tâm hồn cứ dâng lên, cứ kiếm tìm, cứ
ảo huyền dàn cảnh mơ tiên ru người ta về Thiên thai xứ mộng. Cái khao khát rất
người và thanh tịnh không thần thánh, làm cho lối ví mông lung có vẻ "ngoa
ngôn" của hai khổ thơ trên hiển hiện thành mầm cỏ non xanh cõng sương
trong vắt mà sớm sớm chúng ta thường ngày bắt gặp. Và trạng thái người
trong cuộc, từ "chết đứng" qua "quên khuấy" đến đây thì bị
"bỏ bùa mê"... Thôi rồi... đắm chìm rồi... Sự phát triển cao trào của
tâm trạng, của hoàn cảnh đúng với những gì mà bài thơ muốn nói. Đúng với những
quy luật tình cảm con người vốn có.
...Mờ mờ ảo ảo, một
cái gì đó như vậy mà không phải vậy. Các cung bậc tình cảm là thế mà cao hơn
thế. Sự trân trọng thánh thiện trong tình yêu khiến câu chữ thăng hoa, khiến
những cái hiển hiện trước mắt thành cao siêu, khiến ham muốn con người thành
ước mơ thần thánh, khiến cái nhìn, cái thấy rất đỗi bình thường thành pha lê
trong vắt.
Cái tài tình của nhà thơ là dùng ngôn từ như lạ, như quen, như phô mà lại rất
thực để biến một cái gì đó rất đời thường thành một mông lung xa xăm, thành
nồng nàn khát khao, mê đắm rất người nhưng lại không dung tục tầm thường...
“hai hàng khuy tết sóng đôi
tôi - người lúng túng giữa trời áo em”
Tôi thú vị khi hình dung vẻ lúng túng của Người trai trước hàng "khuy
tết" và trong "trời áo" người yêu...
Có một cái gì đó vụng về đáng yêu, ngỡ ngàng lúng túng.
Câu kết rất thực, rất vẹn tròn của tình yêu khát khao trao gửi hay dâng hiến
kiếm tìm, mà người đọc cũng bay bổng trong cảm giác hạnh phúc lâng lâng đôi lứa
họ.
Áo Mường - Một bài
thơ phồn thực rất tinh tế mà ở đấy ta chỉ thấy tình yêu
thiêng liêng bao trùm hết thảy.
2015
Bùi
Cửu Trường
Bài thơ : “Lại năm
mới”
Lời bình của nhà văn Hoàng Dân
LẠI NĂM MỚI
Nào năm mới
mới gì hơn hay vẫn mới cũ mèm
mới cà chớn, hoang đường sinh sự mới
mới giả vờ, mới con cá thờn bơn
thân mỏng dẹt vây giương tua tủa
da nhẫy trơn rất khó nắm cầm
mới để rồi trầy xước, mới lơn tơn
như vốc đất ném lên trời tinh tướng mới
thiên hạ tưởng, thiên hạ sướng, thiên hạ rồ
đào toét nở, sâm banh bôm bốp nổ
mới đôi ngày phù phiếm… mới giời ơi!
Ta hằng ước: từ khi mười tám tuổi
mới bầu trời, mới đổi thay sao
mới mặt đất, cả tình đời tươi mới
đâu cần chi? Chút mới…! Mới theo mùa!
HXH
Lời bình:
“Lại năm mới”! – Một câu cảm thán mà ta
thường gặp hằng ngày, ví như: lại họp, lại đấu đá, lại thi đua, lại vòi vĩnh,
lại xin đểu… Nhiều vô thiên lủng! Trước một hiện tượng nào đó cứ lặp đi lặp
lại, gây ức chế, buồn nản, thậm chí là phẫn nộ… thì ta dùng chữ “lại”! Nhưng
cái nhan đề bài thơ là “Lại năm mới” thì có vẻ ít gặp? Tuyệt đại đa số chúng
sinh thường háo hức đón chờ… năm mới, nhưng cũng có không ít người ngao ngán
khi… năm mới… mò đến! Họ là ai? Thứ nhất, là những người nghèo. Nghèo đến mức,
một bộ quần áo mới chỉ giá 130.000 VNĐ mà cha mẹ cũng không mua nổi cho con,
khiến đứa con 11 tuổi xấu hổ với chúng bạn mà phải… treo cổ tự tử! Nghèo đến
mức con gái nhịn đói từ bữa chiều hôm trước đến trưa hôm sau, tan học về, khi
đi qua cầu thì đói lả rồi ngã xuống sông… chết! Nghèo đến mức, trước Tết khoảng
một tháng, người cha ra Hà Nội với hi vọng dùng sức lao động cơ bắp để kiếm ít
tiền… sắm Tết, nhưng rồi người cha ấy ngồi ở “chợ người” suốt ngày này qua ngày
khác mà cũng chẳng có ai thuê mướn gì, tối 30 Tết, trên đường ra ga đi nhờ tàu
về quê, may mắn nhặt được một cái… bánh chưng đem về… làm quà cho con! Rồi cha
con, vợ chồng ôm nhau rớt nước mắt… Nghèo đến mức, sáng mồng một Tết, trên bàn
thờ chỉ có một quả bưởi và một nải chuối (thu hoạch ở vườn nhà) để thắp hương
cúng tổ tiên! Nghèo đến mức, trước Tết Đinh Dậu còn có tới 15 tỉnh xin Trung
ương cấp gạo… cứu đói cho dân!... Nhiều lắm!...
Thứ hai, là những người già. Đối với người già nói chung, thời gian trôi
nhanh khủng khiếp! Xoẹt một cái là Tết! Mà Tết tức là gần thêm… cái chết! Trong
thực tế thường có ít nhất ba loại người già:
- Một, những người còn khỏe mạnh, đủ ăn đủ mặc, đủ vợ đủ chồng, con cháu
chắt…
- Hai, những người cô đơn không nơi nương tựa, thui thủi trong túp lều rách
hoặc đói khát, lay lắt nơi gầm cầu xó chợ…
- Ba, những người sức tàn lực kiệt, bệnh tật dầm dề, muốn chết mà Trời chưa
cho chết…
Những người già thuộc hai loại sau không chỉ chán Tết, mà còn sợ Tết như
sợ… hủi!
Hiểu như thế mới thấy sự từng trải của một đời người gói trong chữ “lại” ở
cái nhan đề bài thơ “Lại năm mới”!
Ừ thì chán Tết! Ừ thì sợ Tết! Nhưng cái Tết nó cứ lù lù… dẫn xác đến thì
biết làm sao? Thì thử bàn về nó chơi…
Ngay khổ thơ đầu đã thấp thoáng cái giọng điệu hài hước có pha chút chì
chiết:
Nào năm mới
mới gì hơn hay vẫn mới cũ mèm
mới cà chớn, hoang đường sinh sự mới
“Nào năm mới” - Mi đã đến ngoài ý muốn của ta, nhưng thôi, ta đành chịu
trận! Vấn đề là mi có gì “mới” không, hay là mọi thứ trong cuộc đời này, mọi
lời chúc đầu môi chót lưỡi… vẫn “cũ mèm” như muôn năm cũ?! Tệ hơn, cái “mới”
của mi chỉ là một trò “cà chớn”, “hoang đường” và chỉ gây ra những “tai họa
mới”?!
Đến khổ thơ thứ hai thì tác giả đã bóc mẽ chân tướng của cái gọi là “mới”:
mới giả vờ, mới con cá thờn bơn
thân mỏng dẹt vây giương tua tủa
da nhẫy trơn rất khó nắm cầm
mới để rồi trầy xước, mới lơn tơn
như vốc đất ném lên trời tinh tướng mới
thiên hạ tưởng, thiên hạ sướng, thiên hạ rồ
đào toét nở, sâm banh bôm bốp nổ
mới đôi ngày phù phiếm… mới giời ơi!
Cái “mới” trong bốn câu thơ đầu được giải thích khá thú vị. Nếu “mới giả
vờ” là cách giải thích trực tiếp thì “mới con cá thờn bơn… mới lơn tơn” lại
được giải thích gián tiếp bằng một ẩn dụ “cá thờn bơn”. Phải chăng cái hình hài
quái dị “nhẫy trơn” ấy là những phiên bản méo mó của một loại người? Chúng có
thể là bọn bất lương nói chung và cũng có thể là đám quan tham ô lại nhũng
nhiễu nói riêng? Với chúng thì năm mới hay năm cũ có gì khác nhau đâu? Chúng
vẫn trơ trẽn “lơn tơn”, tức là lăng xăng làm trò khua môi múa mép “trăm voi
không được bát nước xáo” như bản chất của chúng vậy thôi! Đừng ảo tưởng!
Bốn câu tiếp theo nhắc lại cái trò “đánh bùn sang ao” của những kẻ thơn
thớt hứa hão từ năm cũ sang năm mới và sẽ tiếp tục hứa cho tới khi chúng… “hết
biết thở” (chữ dùng của nhà văn Nguyên Ngọc trong tác phẩm “Đất nước đứng
lên”): “như vốc đất ném lên trời tinh tướng mới”! Cái chi tiết “vốc đất
ném lên trời” khá… thâm nho và thú vị! Đang yên đang lành, tự nhiên lại hứng
chí, bốc một nắm đất ném lên trời cho nó rơi xuống lả tả để làm trò, rồi bảo đó
là “thay đổi”, là “mới”?! Đất thì vẫn là đất, “nguyễn y vân” và “vũ như cẫn”…,
thế mà dám xưng xưng bảo là “mới” ư? Trò hề này là anh em ruột với “đất bằng
nổi sóng” từng gây ra bao nhiêu hệ lụy trong quá khứ… Vậy mà vẫn có không ít kẻ
ngây thơ cả tin: “thiên hạ tưởng, thiên hạ sướng, thiên hạ rồ”! Rồi hí hửng
trong cảnh chợ chiều ảm đạm: “đào toét nở, sâm banh bôm bốp nổ/mới đôi ngày
phù phiếm… mới giời ơi!”
Khổ thơ cuối bày tỏ ước mơ về một cái “mới đích thực”:
Ta hằng ước: từ khi mười tám tuổi
mới bầu trời, mới đổi thay sao
mới mặt đất, cả tình đời tươi mới
Nhưng ngay sau đó là nỗi buồn trước một thực tại trì trệ, nhàm chán:
đâu cần chi? Chút mới…! Mới theo mùa!
“Lại năm mới” ư? Cái “Mới theo mùa” ấy sao mà vô vị, vô duyên, vô lí,
vô tình…? Nếu có vui thì cũng “Vui là vui gượng kẻo mà…” (Nguyễn Du)
“Mới” như thế mà không… chán mới là sự lạ!
Thạch
Bàn, 24.2.2017
Hoàng
Dân
THÁNG NĂM LÀ THÁNG NĂM NÀO
(Lời bình của nhà văn, nhà giáo
Hoàng Dân)
TRÁCH THÁNG NĂM
Tháng năm nắng, tháng năm mưa
tháng năm vừa tới lại thừa tháng năm
đợi chờ héo mấy con trăng
buồn vung cá quẫy sủi tăm mặt hồ
lộc vừng chín ngọn sóng xô
rắc đầy mặt sóng, đỏ bờ xác hoa
chông chênh ghế đá một ta
đợi người, người mải đi xa hút trời
mặt hồ sóng rộn đầy vơi
ta ngồi đếm sóng vời vời dửng dưng
người đông trước mặt, sau lưng
hồn ta xoáy gió vỡ từng bóng mây
tháng năm vơi, tháng năm đầy
tháng năm trống rỗng nhường này… tháng
năm!
HXH
Trước hết, “tháng năm” trong bài thơ này
là tháng năm nào? Câu hỏi có vẻ ngớ ngẩn nhỉ?! Thế mới biết “giải mã” được
tâm hồn thi sĩ đâu có dễ? Nhưng cứ phải hỏi vì trong thực tế, có ít nhất… ba
“tháng năm” kia mà?
- Thứ nhất, là tháng 5 so với tháng 4,
tháng 6… trong tổng số 12 tháng của một năm!
-
Thứ hai, là tháng 5 nhuận!
- Thứ ba, là “tháng năm” với nghĩa là
“thời gian không xác định”, ví như: Tháng năm thì cứ vần
xoay/ Ngồi buồn bấm đốt ngón tay thở dài; hoặc: Tháng năm dằng
dặc vô hình/Càng già càng thấy… giật mình… tháng năm… (Trích thơ của các
CLB thơ hưu)
Tôi nương theo nghĩa “thời gian không
xác định”. Vậy “Trách tháng năm” là trách thời gian theo cái lí của sự hoảng
hốt:
Chơi xuân kẻo hết xuân đi
Cái già sồng sộc nó thì theo sau
(Ca
dao)
Khi cái sự già đã “phả hơi nóng hầm hập”
vào gáy rồi thì mới chợt giật mình: Hóa ra ta đang sống những ngày tàn của một
kiếp người?! Mà nguyên nhân khiến ta bị… già chính là… thời gian! Như thế,
trách thời gian là quá đúng chứ còn gì?!
Cái ý “trách” ấy đã có ngay từ khổ thơ
đầu:
Tháng năm nắng, tháng năm mưa
tháng năm vừa tới lại thừa tháng năm
đợi chờ héo mấy con trăng
buồn vung cá quẫy sủi tăm mặt hồ
Trong chuỗi thời gian vô định, trời thì
khi nắng khi mưa, còn thời gian thì có lúc mong mỏi và có khi lại cảm thấy thừa
thãi. Đời người (nhất là khi đã già), còn được “đợi chờ” là còn hạnh phúc! Đáng
sợ là không còn gì để mà “đợi chờ” nữa! Thời gian sẽ đằng đẵng, vô vị và con
người rất dễ bị chìm đắm trong những mặc cảm tiêu cực. Tuy nhiên, cái gì cũng
có giá của nó, kể cả “đợi chờ”:
đợi chờ héo mấy con trăng
buồn vung cá quẫy sủi tăm mặt hồ
“đợi chờ héo mấy con trăng” thì không
còn là đợi chờ một cái gì đó tầm thường, mà phải là một điều gì đó lớn lao, cao
cả! Và điều ấy chưa đến hay sẽ không bao giờ đến? Chỉ biết tâm trạng của chủ
thể đợi chờ đã bị dồn nén, bị ức chế, bị thất vọng tới mức:
buồn vung cá quẫy sủi tăm mặt hồ
Khổ thơ thứ hai tiếp tục tô đậm tâm
trạng thất vọng:
lộc vừng chín ngọn sóng xô
rắc đầy mặt sóng, đỏ bờ xác hoa
chông chênh ghế đá một ta
đợi người, người mải đi xa hút trời
Nỗi thất vọng đã gây ra một chấn động
tâm lí thật ghê gớm:
chông chênh ghế đá một ta
Ta thường nghe câu cửa miệng “vững như
bàn thạch”, vậy mà ở đây chỉ có “một ta” ngồi mà “chông chênh ghế đá”?!
Chữ “người” trong câu “đợi người, người
mải đi xa hút trời” có thể hiểu: “Người” là người tri âm tri kỉ? “Người” là
người tình lí tưởng? “Người” là minh chúa?... Nhưng, dù hệ qui chiếu của
“người” là ai thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lí gì, bởi “người mải đi xa hút
trời” thì có khác gì “người hư vô”?!
Khổ thơ thứ ba thì đúng là tâm trạng hư
vô rồi:
mặt hồ sóng rộn đầy vơi
ta ngồi đếm sóng vời vời dửng dưng
người đông trước mặt, sau lưng
hồn ta xoáy gió vỡ từng bóng mây
Nếu chỉ “ta ngồi đếm sóng vời vời dửng
dưng” thì mới là cảm nhận về cái “chết” của ngoại cảnh; nhưng đến hai câu “người
đông trước mặt, sau lưng/ hồn ta xoáy gió vỡ từng bóng mây” thì tâm
cảnh cũng “chết” nốt! Ngồi giữa đám đông những đồng loại vây quanh “trước mặt,
sau lưng” mà vẫn cảm thấy cô đơn thì đúng là hư vô toàn phần rồi!
Khổ thơ cuối cùng với một câu lục bát đã
“lật ngửa con bài” tư tưởng của thi sĩ:
tháng năm vơi, tháng năm đầy
tháng năm trống rỗng nhường này… tháng
năm!
Trong Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du có
một câu lục bát kinh điển:
Sầu đong càng lắc càng đầy
Ba thu dồn lại một ngày dài ghê
Nỗi sầu cá nhân thì có thể nguôi ngoai,
nhưng nỗi sầu gắn với “Đau đớn thay phận đàn bà…” thì trở thành nỗi
“thiên cổ hận” ám ảnh dai dẳng! Nỗi hận chất chứa, dồn nén chỉ chực chờ nổ
tung; nhưng lại phải cố nén, phải nhẫn nhịn! Mà buộc phải nhẫn nhịn là bởi… bất
lực! Cái thời gian phải chịu đựng sự dồn nén ấy quả là khủng khiếp!
Dẫn thơ cụ Nguyễn để khẳng định rằng,
cái “tháng năm” trong bài thơ này đích thị là “thời gian” chứ không thể là
“tháng 5” (một tháng có 31 ngày) được.
Thi sĩ nói đến sự thất thường trong cảm
nhận về thời gian (tháng năm vơi, tháng năm đầy) để kết luận về sự vô
nghĩa của nó:
tháng năm trống rỗng nhường này… tháng
năm!
Một khi thời gian (tác nhân tạo dựng
niềm hi vọng) đã vô nghĩa thì, hiển nhiên, sự tồn tại của con người cũng vô
nghĩa! Phải thế chăng?!
Thạch
Bàn, 25.2.2017
Hoàng
Dân
NHỮNG CÂU THƠ NHIỀU CẢM THỨC VỀ CUỘC SỐNG
Tôi đã đọc hai tập thơ cùng mang tên
“Trót một thời yêu” của nhà thơ Hoàng Xuân Họa, do NXB Hội Nhà văn nhà ấn hành
năm 2006 (tập 1) và 2010 (tập 2) . Trong hai tập đó có một số bài tôi thích.
Nhưng thích nhất các bài: “Mẹ ơi sân gool, Thời vọng thế, Làng tôi, Bayon bốn
mặt...”. Thơ anh viết bằng trí giác cũng như cảm giác (cảm thức) có thực và có
bình, xa xôi và cũng gần với hơi thở cuộc sống đuơng đại: “Mỳ chính giết
chết dòng sông/ Sân gôn giết chết cánh đồng mẹ ơi!/ Còn đâu bến
nước con bơi/ Còn đâu ruộng rạ con chơi thả diều...” (Mẹ ơi sân gool). Và,
ngược với cảnh câu chuyện dân gian Vọng phu, đá Vong phu là những anh chồng của
hôm nay, ngày ngày ngóng vợ ra nước ngoài làm thuê chưa trở về: “Vọng
Phu... em quá khứ rồi/ Bây giờ đến lượt
anh – thời Vọng thê/ Từ ngày em bước
xa quê/ Bồng con anh ngóng em về sớm hôm...”. “Bayon bốn mặt”
cũng là bài thơ ấn tượng.
Đền Bayon ở trung tâm quần thể Angcor
Thom, Campuchia. Đây là ngôi đền ấn tượng nhất của kiến trúc Angcor.
Với 54 tòa tháp lớn nhỏ, trên đỉnh mỗi tháp đều có điêu khắc bốn khuôn mặt thần
linh nhìn về bốn phía. Theo các nhà nghiên cứu văn hóa thế giới về điêu khắc
Campuchia, tượng Bayon được tạc cách điệu từ tượng Quán âm Bồ tát (Phật giáo đại
thừa) tịnh độ chúng sinh bốn phương. Giữa vô vàn tượng thần huyền bí chưa được
giải mã hết ý nghĩa của nền điêu khác Angkor, nhà thơ liên tưởng sao đó thành
ra bốn bộ mặt không chơi được. Giấu sau những bộ mặt, nụ cười tưởng như nhân
từ, từ bi như Phật kia lại là bốn bộ mặt sâu hiểm; những bản mặt giả nhân giả
nghĩa, lá mặt lá trái - Sấp ngửa đáng xấu hổ... nhưng nó vẫn cứ nhơn nhơn tồn
tại và... người đời xấu hổ còn nó thì không biết xấu hổ là gì!?
Khi còn trang Web Yahoo.com (trước
2012), anh đăng bài thơ Hóa Vàng, một bài thơ đậm chất thi sĩ.
Sau ba ngày Tết, tiễn tổ tiên về trời,
nhân có chút tiền nhuận bút bài thơ đăng báo Tết. Thi sĩ tri ân thánh thần, tổ
tiên số vật chất đầy đặn hơn. Đến lúc hóa vàng mới ngớ ra rằng, như này dễ bị
hiểu lầm mất. Nhà thơ bèn liệt kê ra, số vật phẩm dâng, cúng : “Chiêu chén rượu lên đống tàn tro/ Xanh thêm ngọn khói/ Xin thánh thần đừng hỏi/ Không một tờ tiền bẩn ở đây/ Không là tiền mua quan bán chức/ Cũng không là tiền trúng lô đề, hay cho vay nặng lãi/ Không là tiền buôn lậu bất nhân/ Cũng không phải tiền ăn hối lộ...”. Vậy, xin thánh thần, tổ tiên yên tâm tiếp nhận!
Thơ là vậy, lấy cái thực để nói cái thực
hơn; nói mây nói gió để gửi tâm tư, tâm sự của người nghệ sĩ vào tác phẩm...
Nói bằng cảm thức trí tuệ mình quan sát được!
Cảm ơn tác giả “Trót một thời yêu”.
Thái
Lai
(Gia
Bình - Bắc Ninh)
TRÓT MỘT THỜI YÊU III
Thơ Hoàng Xuân Họa
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN
65 Nguyễn Du - Hà Nội
Tel & Fax: 024 38222135
E-mail: nxbhoinhavan@yahoo.com.vn
htt://sachvan.vn
Chi
Nhánh miền Nam
371/16 Hai Bà Trưng- Q3 – TP. HCM. Tel&Fax: 08.38297915
Email: nxbhnv.saigon@gmail.com
Chi nhánh miền Trung và Tây
Nguyên
277 - Trần Hưng Đạo - thành phố Đà Nẵng
Tel:
05113849516
Email: nxbhnv.mientrungtaynguyen@gmail.com
Chịu trách nhiệm xuất bản:
Giám đốc - Tổng biên tập
NGUYỄN QUANG THIỀU
Biên tập: Tạ Viết Đãng (Tạ Duy Anh)
Vẽ bìa:
Chế bản và trình bày:
Sửa bản in: Mai Lan
------------------------------------------
In 1000 cuốn; khổ.12,5 x 20, tại xưởng in Nhà xuất
bản Văn hóa Dân tộc.
Giấy đăng ký KHXB số: 2588 – 2020/CXBIPH/12 – 96/HNV
Quyết định xuất bản của giám đốc NXBHNV số: 1078/QĐ- NXBHNV
Cấp ngày 15/7/2020, tại Hà Nội.
In xong nộp lưu chiểu quý 3 - 2020.
Mã ISBN: 978- 604-306-172-7