Chuyện kể của người mua đồng nát
(Chùm truyện mi ni)
1.Chồng đuổi
Chủ nhật hôm ấy bốn đứa con em, đứa theo lớp đi cắm
trại, đứa theo trường đi tham quan núi Ba Vì hùng vĩ mãi tận trên thị xã Sơn
Tây. Khi đi, chúng đều hẹn tối mới về cả. Ở nhà còn hai vợ chồng, em định bụng
bữa trưa mỗi người làm gói mì ăn liền ngâm nước sôi là xong. Không ngờ bố đĩ
nhà em đi loanh quanh đâu một lúc thủ về cút rượu nếp, bảo em:
- Các con đi vắng, vợ
chồng mình vẫn phải cơm rượu cho đàng hoàng như mọi khi. Không thể, cứ hễ các
con đi vắng là ăn uống lùi xùi, gặp chăng hay chớ được!
Lúc ấy trời đã xế trưa, nhà lại xa chợ, ngại đi nên em làm mâm cơm đơn giản, đĩa rau muống luộc hái vườn nhà, dưa, cà với nồi cá diếc kho từ hôm trước, gắp ra đĩa bày lên mâm. Chồng em nhìn vào mâm cơm trừng mắt:
- Rượu ai nhắm với ba thứ dở hơi này?
Mồm nói, chân anh tót ra
chuồng gà "thịt" luôn của em năm quả trứng đang ấp đem ốp lết làm thức
nhắm.
Cơm rượu xong, hai mắt anh
ấy tít lại nhìn em hau háu gạ gẫm, em cố tránh bắng cách bê mâm bát đi rửa;
nhưng anh ấy giằng lại không cho rửa bát ngay, mà bảo:
- Ba cái bát, ngoáy một cái là xong, rửa lúc nào chẳng được. Nghỉ trưa đã. Các
nhà khoa học đã chỉ ra cho loài người biết rằng: Ngủ trưa là một liều thuốc bổ,
bu nó chẳng biết tận dụng thời gian ngủ trưa lấy một giấc để tăng cường sức
khỏe, kéo dài tuổi thọ. Nào, đi ngủ trưa một giấc cho khỏe, để trường thọ mà
còn hưởng thụ của ngon vật lạ ở đời!
Mồm nói, tay nắm ngay lấy tay em lôi vào buồng. Hãi quá, em vội giằng ra bỏ
chạy ra sân. Không tha, mặt anh ấy đỏ phừng phừng đuổi theo ra sân:
- A, chạy à?
Dám chạy à?
Em liền chạy ra cổng, ngoái lại thấy
chồng em giơ nắm đấm đuổi sau. Em vội chạy ra đường. Vẫn nghe tiếng anh ấy đuổi
huỳnh huỵch phía sau. Em chạy té xuống xóm Đông. Anh ấy đuổi xuống xóm Đông.
Sang xóm Đoài anh ấy đuổi sang xóm Đoài, làm người lớn, trẻ con kéo ra đứng
xem đầy các ngõ xóm, đường làng, người cười, người thương hại cho em...
Em chạy đi, vòng lại mấy lượt người mệt nhũn ra rồi. Khi thấy
anh ấy đuổi gần kịp. Bí quá em bèn rẽ xuống bờ ao nơi có cây cầu tõm. Nhìn lại
vẫn thấy anh đuổi sau lưng. Thấy sắp sửa bị túm, em liền đứng sững lại tránh
sang một bên, bảo:
- Ơ thế cũng mót à? Sắp són ra quần chưa?
Xuống mà đi trước đi nhường cho đấy!
Anh ấy đứng sững lại cười khì. Những người
đứng xem, tất cả đều cười khì khì...