Nhà thơ
Bùi Thị Sơn là một cây bút sung sức của Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Lai Châu.
Chị nguyên là nhà giáo, khi nghỉ hưu chị viết nhiều hơn, in nhiều hơn. Từ năm
2010 đến nay chị đã xuất bản các tác phẩm:
Hà Nội
hiện có một nữ bác sĩ làm thơ, làm thơ xong chỉ post lên blog và Facebook riêng
của mình. Không bao giờ chị gửi thơ đi đọc đài, đăng báo hoặc xin vào hội này
hội kia, nhưng thơ của chị được bạn đọc ba miền Trung - Nam- Bắc yêu thích về cách
thể hiện tâm trạng con người.
“Ai bảo
bạn rằng có gì đó sai trong việc buồn? Thực tế thì nỗi buồn mới cho bạn chiều
sâu. Tiếng cười là nông; hạnh phúc chỉ là bề ngoài. Nỗi buồn thấm vào từng
chiếc xương, thấm vào tủy. Không có gì sâu bằng nỗi buồn…”
Trong đời người biết bao lần
mùa thu đi qua, mùa thu trở lại, biết bao lần ta lãng đãng mơ hồ trước mùa thu thấm đậm tình thu như thi sĩ Xuân Diệu đã viết: “Lá không vàng, lá không rụng, lá lại thêm xanh; ấy là mùa thu đã về,
mùa thu mới về, yểu điệu thục nữ. Trời bớt nóng và thêm mát. Có ai thổi cơm mà
khói nhẹ mơ hồ đâu đây...”.
Ma Trận
Tình”(*) là cuốn tiểu thuyết thứ tám của nhà văn Nguyễn Nguyên Bảy đã bay tới
nhà chúng tôi: Hoàng Xuân Họa, Nguyễn Anh Tuấn và Trần Vân Hạc từ cuối tháng 12
năm 2011, do chị Song Thu đem từ Tp.HCM ra.
Tập
thơ Giấc của Lữ Thị Mai ngay từ khi ấn hành ( tháng 12. 2010) đã được giới
thiệu như một hiện tượng thơ của năm 2010. Thống kê được đến 18 bài đăng trên
các trang web trong Nam ngoài Bắc, cả vài trang ở rất xa cũng thấy họ post giới
thiệu lại vài ba chùm. Chắc đây phải là tập thơ hay.
Cái mái rạ dai
dẳng úp lên cuộc đời người nông dân từ đời ông cho chí đời cháu ngay từ khi cất
tiếng chào đời cho đến lúc về với đất. Mái rạ nghèo ấy, bây giờ không còn thấy
ở các miền quê Bắc bộ nữa, nhưng cách đây trên chục năm, ở thế kỷ trước chỉ cần
đi ra khỏi cửa ngõ thủ đô chừng 5- 10 cây số là gặp nhan nhản những mái rạ lấp
ló sau lũy tre làng mờ xa, hiu hắt buồn nằm hai bên đường quốc lộ số 1, quốc lộ
số 5 dội hoang vào tầm mắt, tầm nhìn của chúng ta.
Trong bốn mùa, hình như mùa Thu đem đến cho
con người nhiều bâng khuâng, nhiều nỗi niềm, nhiều trăn trở… nhất là những
người sống và làm việc xa nhà, xa quê, xa đất nước lâu ngày. Tôi chợt nghĩ thế
sau khi đọc hai tập thơ của Bùi Nguyệt: “Bến xa và Hồn núi”. Đọc vội, cảm vội
vì mãi sáng hôm qua 27/8, mới nhận được hai tập thơ chị gửi tặng.
Chuyện
kể về một người tù được tha, trên đường trở về nhà. Sự trở về nhà trong những
ngày đầu được tự do làm cho gã như lạc giữa cõi người, lạ lẫm giữa cõi người.
Vẫn cái cõi người gã từng sống thời xanh trẻ ngày xưa với bao dự định đẹp đẽ
cho tương lai. Thời xanh trẻ ấy gã tưởng mình sẽ rời núi, lấp được biển, nhưng
chính đời gã bị núi lấp, biền xô chìm nghỉm vào bể đời đen bạc.
Ca
ba, một ca làm việc ở các nhà máy từ 10h tối hôm trước cho đến 6h sáng hôm sau,
người thợ phải thức trắng đêm với công việc do mình phụ trách. Làm ca ba là một
ca vừa mệt vừa tốn hao sức khỏe.
“Linh
hồn lang thang” được viết theo phong cách chủ nghĩa hiện thực huyền ảo, hiện
tại đan xen với quá khứ giải trình một nỗi niềm, cũng là nỗi đau đời của nhiều
lính chiến từ chiến trường trở về, tưởng rằng mình đang có trong tầm tay
tất cả, hóa ra lại không. Tên truyện “Linh hồn lang thang” nghe khá gợi.
Cầm
tập thơ vuông vắn, dày cộp chắc nịch trên tay, mở trang mục lục thấy ghi những
203 bài với 480 trang ruột không kể trang xí nhê và bốn trang lót để trắng cùng
cái bìa ép cứng 3 - 4 ly mới thấy tác giả trân trọng thơ mình và trân trọng bạn
bè, người đọc biết chừng nào; nhưng cũng thấy ngài ngại... khéo mình không đủ
kiên nhẫn “tiêu hóa” hết cái “núi thơ” ngân ngất này mất!
Nguyễn
Đăng Hành đam mê thơ đến kỳ lạ. Ngồi chuyện trò với anh bất cứ đề tài gì quanh
đi quẩn lại anh cũng lái về chuyện thơ ca. Thơ ca đã nhiễm vào tâm hồn anh bền
chắc khó dứt, khó rời. Nghe tin ở đâu có BLB thơ, nhóm thơ sinh hoạt là anh
khoác túi thơ “mò” đến tham dự.
Hoàng
Xuân Họa vừa nhận được tập thơ: “Cúc rộ mùa hoa – thơ và thư pháp" của sư
thày Đông Tùng từ chùa Huệ Nghiêm, quận Bình Tân, TP. HCM gửi tặng. Tập thơ
thật đẹp! Đẹp từ bìa cho đến giấy in.