Nhà thơ
Bùi Thị Sơn là một cây bút sung sức của Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Lai Châu.
Chị nguyên là nhà giáo, khi nghỉ hưu chị viết nhiều hơn, in nhiều hơn. Từ năm
2010 đến nay chị đã xuất bản các tác phẩm:
- Đếm Tuổi Mùa Đông, NXB Văn hóa dân tộc - 2010 (in
cùng chồng và con gái: Phùng Cù Sân, Phùng Hải Yến).
- Trăng và lục bát, NXB Văn hóa dân tộc - 2011.
- Trai rừng, NXB Văn Hoá - Thông Tin - 2012.
- Thơ tình Internet, NXB
Văn Học - 2013.
- Dưới chân núi đá Ô - NXB
Hội Nhà văn - 2012.
- Sìn Hồ dấu yêu - NXB Hội
Nhà văn - 2013 (in chung cùng chồng và con gái).
Chị đang hoàn thiện bản thảo bộ tiểu thuyết 3 tập.
Bùi Thị Sơn quê gốc tỉnh Hải Dương, sinh ra lớn lên trên đất Tuyên
Quang, bén duyên cùng chàng Trai Rừng Sìn Hồ, từ đó chị đặt biệt danh cho mình
là Gái Núi để "Đôi lứa xứng đôi" cùng Trai Rừng, tạo dựng một gia
đình lớn.
Thơ chị nhiều cung bấc cảm xúc, nhất là thơ chị viết vùng đất Lai Châu,
quê chồng.
Nhân ngày thơ VN lần thứ XIV, nhân xuân mới, xin giới thiệu một chùm thơ
của chị.
KHĂN PIÊU
Mang cả rừng xanh
Gài lên mái tóc
Khăn piêu em dệt
Hương sắc bản mường.
Khăn trải trên giường
Khi em nằm ngủ
Đường thêu ruộng nương
Ôm em rạng rỡ
Phập phồng ngực thở
Khăn vắt qua vai
Em đi ngang chợ
Trai bản thở dài…
Khăn đội trên đầu
Em đi gặt lúa
Đường thêu hoa, chim
Dập dờn như múa
Hội xuân vui quá
Em múa cùng khăn
Nhịp nhàng như sóng
Giữa biển bao la
Khăn là bài ca
Vọng từ vách núi
Suốt đời ngân nga
Tiếng khèn chờ đợi…
XUÂN
Bất thình lình ào tới
Ôm riết thân mình em
Trận mưa hôn nóng hổi
Tưới má hồng ướt nhoen
Xuân nồng nhiệt như hạ
và dịu dàng như thu
Xua tan đông lạnh giá
Ẵm em vào Bến Mơ
Cô bé con ngẩn ngơ
Thích chơi chuyền, đọc truyện
Bỗng bật lên tứ thơ
Và mỉm cười bẽn lẽn…
Xuân đa tình quyến luyến
Ôm vạn vật trong lòng
Như sông dài trăm bến
Đâu cũng nhớ, cũng mong…
Em có ích kỷ không
Khi nhốt Xuân vào mắt
Và khép chặt tấm lòng
Ôm Xuân- Tình duy nhất!
TÔI TAM GIÁC
(Viết sau khi đọc bài "Tôi
vuông" của nhà thơ
Nguyễn Nguyên Bảy)
Tôi tam giác từ trong trứng nước
Tam giác thường nên ba góc chẳng cân
Góc nhọn quắp chặt lấy đôi chân
những ngón khoằm để biết đi trên đá
Góc bẹt chứa đôi tay ấm lạ
để vuốt ve, ôm ấp những người thân
Còn góc tù trói chặt trái tim câm
không cho hát lời yêu thương đằm thắm
Tôi tam giác từ cạnh dài, cạnh ngắn
cứ tãi ra rồi gấp khúc óc tôi
Mới sinh ra tôi chẳng bình thường rồi
trong bọc ối đầy căng bọng nước
người ta dùng kéo mới lôi tôi ra được
đôi mắt đen như nòng nọc chửa đứt đuôi
Tôi tam giác cả những nốt ruồi
và lệch cả chân trời tam giác
Tôi - tam giác- một đời không làm điều độc ác
Tôi - tam giác chứa biển trời khao khát…
LỜI CÂY HOA ĐÁ
Rừng sâu bạt ngàn xanh biếc lá
Biết tìm đâu nổi nhánh trầm hương?
Nhỏ nhoi em- một nhành Hoa Đá
Lẫn trong muôn màu sắc khiêm nhường...
Em không muốn làm nhành lan đẹp
Dẫu sắc hương toả khắp muôn phương
Loài hoa mọc rễ trong cây khác
Vươn lên nhờ hút tuỷ, đục xưong...
Ghét cay ghét đắng loài tơ hồng
Yểu điệu oằn mình, uốn cong lưng
Lả lơi bám dựa muôn cây khác
Sinh đàn sinh đống chật cả rừng...
Khinh bỉ loài cây bò sát đất
Cong queo, lay lắt,thiếu
nắng trời
Cơn gió thoảng cũng run bần
bật
Đớn hèn ôi cũng một kiếp
đời...
Trọng cây tùng, cây thông,
cây bách
Ung dung, tự tại đứng giữa
đời
Mặc gió táp, mưa sa, gió
giật
Vẫn hiên ngang giữ đất, giũ
đồi...
Tôn thờ cây trầm hương quý
hiếm
Giấu vết thương lặn ngập
khắp nơi
Tích tụ tinh tuý trời và đất
Thành thuốc tiên trị bệnh cứu người...
Em- một nhành Hoa Đá nhỏ nhoi
Dẫu không hương sắc giữa cuộc đời
Vẫn ước là bạn thông, tùng, bách
Khát khao tìm trầm khắp muôn nơi...