Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

                           Phần II

                        Cõi thiên đường (21)

 

Tiếp theo

Minh cố gìm xúc cảm tiêu cực cho lời nói nhẹ nhàng hơn, bởi trông Nhàn tàn tạ suy sụp quá, nặng lời với Nhàn lúc này liệu có nên không? Định đổ tội cho Minh thì thái độ Nhàn phải khác. Chắc có sự sặp đặt gì chăng? Bỗng Nhàn ngẩng lên nói:

-Xin các người hãy để anh ấy yên. Đứa con trong bụng là của tôi, anh Minh không liên can. Tôi đã trinh bày với tất cả mọi người nhiều lần rồi, sao các người cứ áp đặt mãi?

Rồi Nhàn gục xuống bàn thổn thức.

Cái thai trong bụng Nhàn chưa ai nhận là tác giả, tác giả ấy chỉ mình Nhàn biết, Nhàn giữ bí mât thì trời cũng chịu.

Các anh các chị hồi ở cùng tổ sản xuất cũ, hễ gặp MInh là trêu: “Người ta đúc cốt hộ rồi, mình cứ việc tráng men, nhàn nhã quá còn gì. Nhận đi, cá vào ao ta, ta được, tội gì”. Biết đùa không đúng với ý nghĩa sự việc nhưng mọi người vẫn đùa để trêu Minh.

Không thể quàng vào cổ Minh tội hủ hoá, để giải quyết hậu quả. Họ quay sang khắc phục kiểu khác.

Anh Hồ Nâu bỗng dưng đứng ra nhận. Anh nói anh dùng bùa ngải mê hoặc để hủ hoá với Nhàn, anh chịu trách nhiệm nuôi đứa bé cho đến khi nó trưởng thành. Anh tự làm kiểm điểm và xin nhận kỷ luất về đảng. Để giữ danh dự nội bộ, họ đạo diễn vụ này thật khéo. Nhàn tìm gặp anh Hồ Nâu phản đối. Anh bảo:

 - Eng chấp nhận phương án ni đi, ai trói eng vô tau đâu mà sợ. Tau làm cha đỡ đầu cho con eng. Tau sắp về Nam chiến đấu, mà chiến đấu thì biết sống chết khi mô. Sau này con eng hỏi ba đâu thì eng bảo cho nó hay là “Thống nhất đất nước ba sẽ về, chúng ta phải có niềm hy vọng dành cho con trẻ chớ, em!

 Không ngờ vai diễn Thị Màu vận vào đời Nhàn ác vậy! Vài tháng sau Nhàn sinh con trai, đứa bé còi cọc nhăn nhúm "Bé bằng cái tẹo, chưa đầy hai cân" (chị y tá đỡ đẻ sau khi cân đứa bé nói vui thế). Cũng do người mẹ khi mang thai kém bồi dưỡng, lại thêm những dằn vặt về tinh thần, hậu quả đứa trẻ phải gánh chụi. Thôi thì có đầu có đuôi nuôi lâu cũng lớn. Nhờ những quả trưng gà anh Hồ Nâu tăng gia được, những con chim rẽ đồng anh bẫy ngoài ruộng lúa và một tập thể bạn bè người cân đường, người hộp sữa dành cho mẹ con Nhàn.

Anh Nâu vào rừng tước mây, chặt song đem về hì hục vót vót, chẻ chẻ phơi sấy cặm cụi đan cái nôi hình bầu dục treo lắc lư trên những vòng song uốn lượn hoa văn cầu kì, có cả bốn bánh gỗ đẩy đi kéo lại kêu cút kít mừng khi thằng cu đầy tháng.

Tính tò mò làm mấy trăm con người, họ hồi hộp mong thằng cu lớn nhanh để xem nó giống ai. Giống Minh hay Nguyễn Em. Minh có thời thân với Nhàn. “Đưa nhau vào bản này bản nọ mua mít, mua mận, đi chơi thị xã, đèo nhau qua bao quãng đường vắng, mỡ để trước miệng mèo. Mèo Xiêm Hà Nội chúa lãng mạn, si tình. Con gái hơ hớ ra thế, có mà nó chê! Bố nó cũng khó mà chê nữa là nó!" Họ dị nghị đàm tiếu về Minh thế. Nguyễn Em thì từ khi đưa Nhàn lên văn phòng đội làm kế toán "luôn đi sâu đi sát vào “tận... quần chúng” để tìm... cái mênh mông"! Vì Nhàn đang là đối tượng cảm tình Đảng loại một, Nguyễn Em đang bồi dưỡng để  kết nạp. Ở trong Nam Em đang có vợ con. Vả lại luật hôn nhân quy định một vợ một chồng, chuyện hủ hoá thời ấy là tội nặng, rất nặng. Nhưng trong nội bộ người ta bưng bít cho nhau thì hòa cả làng.  

Hết chế độ nghỉ đẻ, Nhàn gửi con nhà trẻ để đi làm. Lúc đó tính tò mò của mọi người tha hồ thả phanh săm soi. Người thuận đường đi qua nhà trẻ rẽ vào xem thằng cu lớn cần nào đã đành. Có người phải đi vòng lội qua suối, leo qua dốc bở hơi tai để xem bằng mặt, sờ tận tay thằng cu. Một điều làm mọi người còn bán tín bán nghi về cái tên Hồ Minh Anh, Nhàn đặt cho thằng bé. Họ Hồ - anh Hồ Nâu tự nguyện tặng cho bé; về chữ đệm – Minh, thì Minh có cho mượn đâu? Cái tên Anh chả ai suy ra ngụ ý. Người nọ hỏi người kia thành tính tò mò lây sang Minh. Sau vài lần vắt tay lên trán suy đông, nghĩ đoài Minh mới tìm ra: chữ anh đi liền chữ em: “anh em như thể tay chân”. Khi tìm ra cái ngụ ý tên Anh, Nhàn đặt cho con mình, Minh sang tai cho mấy bà chuyên buôn dưa lê để thoát lỗi bực mình.

-“Thằng con là... ANH thằng bố hi hi... Cái Nhàn thế mà ghê, khớ khớ... hì hì...!".

Vài người có tính hài hước gặp Minh vẫn đùa dai:

  - Cậu em chết chửa?  Ấy con ngưòi ta chửa rồi chạy làng, bị nó lấy tên đặt cho con nó, khi nào tức nó cứ réo: "Tiên sư bố thằng Minh... Anh" nó chửi cho... ha ha... hà hà...hớ hớ...

Rồi ôm nhau cười rũ rượi tại nơi làm việc. Họ đùa văn nghệ với nhau cho quên mệt nhọc lúc lao động vất vả. Còn Minh chỉ biết gượng ngùng cười theo. Nhưng trong lòng rất bực!

                              HXH

(Còn tiếp)


XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ