1. Tôi tự cho mình là kẻ bị trời đầy, mẹ đẻ rơi
trên cầu giải yếm cũng vì thơ, mẹ bán khoán vào chùa cũng vì tội thích thơ, cô
giáo phạt đuổi học cũng vì thơ thẩn thơ, rồi lớn lên yêu người yêu thơ, kết
thành vợ chồng, rồi không giữ mồm giữ miệng ba hoa thơ mà lên bờ xuống ruộng,mà đau đắng bồng bế nhau tha hương trên chính quê hương mình,
Với tôi, nhà thơ Hoàng Xuân Hoạ như một người anh
cả trong nhà. Nên tôi luôn kính nể và trêu chọc anh theo kiểu đành hanh em út.
Tôi vốn lêu têu... Cái gì dính đến "yêu... yêu…" là ngại.
Cuộc
sống cứ xoay vần con tạo, Hoàng Xuân Họa mãi day dứt trong niềm suy tưởng,
trong những dự cảm, những chiêm nghiệm, suy tư về con người, về cuộc sống, tình
yêu và nhân tình thế thái. Lời thơ có lúc như lời chuyện trò thủ thỉ, có lúc
tưởng như bông đùa nhưng ngẫm kĩ đó chính là những tâm sự, nỗi niềm day dứt
trước hiện thực cuộc sống với bức tranh đời nhiều nhức nhối, đa đoan.
Tiểu
thuyết “Chuyện cõi trời, chuyện cõi âm”của tác giả Hoàng Xuân Họa, với trên 250
trang - một cuốn sách không dày, nhưng cũng không thể coi là mỏng. Dung lượng
chuyển tải trong đó gồm những gì mà tác giả gọi là tiểu thuyết? Nếu tác giả coi
đây là một cuối tiểu thuyết thì người đọc chúng ta cũng đành ấm ức mà chiụ
thiệt!