Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2025

TRÓT MỘT THỜI YÊU 3 - Tập thơ

 

Hoàng Xuân Họa

 

TRÓT MỘT THỜI YÊU 3

       

                  Thơ

 

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2025

ĐỌC CƯỜI XUYÊN THẾ KỶ

 

              (Tập truyện ngắn của Hoàng Xuân Họa –

                  Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành 2014)

                                                 

                                                                              Vũ Ngọc Toàn

Tập sách in ấn khiêm tốn có 150 trang cỡ 13x20cm, truyện nào cũng đáng đọc - truyện nào cũng có chỗ phải dừng lại để cười, ôm bụng mà cười. Thế mới hay.

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2025

TẬP TRUYỆN “CƯỜI XUYÊN THẾ KỶ”, NHIỀU TRUYỆN NGẮN HAY

 


 TS. GS Nguyễn Tiến Lộc

 

  1. Tôi biết Hoàng Xuân Họa khoảng mươi năm nay, khi đó anh vừa in xong tập thơ ở NXB Hội Nhà văn “Trót một thời yêu” nói về những những buồn vui, đau đớn, giằng xé của tình yêu sóng gió đầy uẩn khúc ám ảnh suốt cuộc đời anh. Tôi dò hỏi xem anh đã từng yêu những người đẹp nổi danh nào, bao nhiêu cô mà đến nỗi bất hạnh như thế, anh chỉ mỉm cười, nụ cười rất tình tứ, trả lời nhẹ nhàng: “Chỉ một cô thôi”. Chao ôi, chỉ một cô thôi mà sao để lại vết thương sâu đến thế, có phải anh yêu quá dại dột, trót yêu mù quáng đến mức bán cả gia tài, sự nghiệp vì tình yêu chăng. Trong một thời gian dài, có lẽ ba bốn năm sau, anh lại cho ra đời tiếp tập thơ thứ hai, đầu đề vẫn như tập trước, tình cảm, giọng điệu, văn phong và cả NXB vẫn như cũ, nhưng ý tứ sâu sắc hơn có nhiều bài hay đã đăng trên các báo in và báo mạng. Điều này cho tôi thấy anh có một tình yêu lớn lao và tan vỡ cũng kinh khủng. Tôi nể anh là con người sâu sắc, kín đáo trong văn chương, cuộc sống và chung thủy trong tình yêu.

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2025

Mẹ ơi đặc khu/ Buồi nhổ/ Vừng ơi mở cửa ra (Chùm thơ)

 

MẸ ƠI ĐẶC KHU

 

Mẹ ơi, sao cứ phải đặc khu?

Mẹ được hưởng lợi lộc gì trong đó

Mẹ già rồi, ăn mỗi bữa được bao nhiêu?

Cơ thể mẹ chứa nhiều tật bệnh

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2025

3 bài: Tháng năm đỏng đảnh/ Ru buồn Tháng tư/ Nỗi buồn không đếm xuể

 

THÁNG NĂM ĐỎNG ĐẢNH

 

Sao em mãi tháng năm đỏng đảnh

Để một đời anh chịu thiệt thua.

Mùa quá đát rót tràn ngày hạ

Vì ba tư em quá dư thừa.

 

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2025

Chùm thơ in trong tập “Trót một thời yêu II”

 


 

CHO TÔI BIẾT TRƯỚC

Vì rằng biển chẳng vô tư
mặt trời đỏ hoét, “tôi trừ vào em”
dòng sông nói mãi lời quên
con đò mắc cạn đánh ghen cả chiều

Thứ Tư, 29 tháng 1, 2025

Thơ khai bút

             

            


          

LỊCH DƯƠNG & LỊCH ÂM

 

Vẫn những tờ lịch như xưa

Tháng Âm thiếu, tháng Dương thừa khác chi ?

 Vậy mà ham muốn cứ thì

Chi khươn bố tuếch chỉ vì nọ kia !

 

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM (Phần II)


                               

                                         Phần II

                         Cõi thiên đường (1)

 

                “Từ mộ huyệt cõi âm vọng đáp

                Hãy sống đi rồi biết

                Vời vợi cao xanh chỉ thấy mây cười”

                                      (Thơ Lý Phương Liên)

 

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2024

PHẦN I - CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

               

                             

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

                            

                                     Phần I

                                  Cõi âm (1)

 

                      “Tôi lang thang ngơ ngẩn

                      Giữa âm dương mông lung

                      Tâm tư gió cát mịt mùng

                      Cầu tinh tú xin lời tắm gội”

                     (Thơ – Nguyễn Nguyên Bảy)

 

Một ánh mắt lóe sáng như mũi tên đồng từ xa lao vụt vào tôi, không hề hay hấn chút đau, ngực tôi rộn lên rạo rực; dường như có người đẩy sau lưng, lôi tay tuồn tuột về phía trước, chân không chạm đất, như bay bay theo gió theo mây. Gió ào ào tạt hai bên má, thổi vù vù hai bên tai, cảm giác như mình đang sải tay bơi lướt từ cánh đồng này qua cánh đồng khác, từ làng này qua làng khác, qua những rặng phi lao vi vu. Bầu trời hồ thủy cao thăm thẳm nhuộm non cánh đồng lúa xanh mươn mướt tỏa hương đòng đòng thơm man mác. Gió hoang toàng thổi làm ức triệu ngọn lúa dào dạt lô xô cuộn trùng trùng muôn làn sóng xanh. Rồi như có một lực vô hình ghìm tôi đứng khựng lại trước một ngôi làng toàn nhà xây một kiểu; kiểu nhà giống hệt nhau mà tôi chưa thấy ở bất cứ làng quê hay phố phường nào trên đời, nơi tôi đang sống.

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2024

HOÀNG XUÂN HỌA VỚI "TRÓT MỘT THỜI YÊU (2)"


Ảnh tác giả thơ Hoàng Xuân Họa 
Phê bình của nhà giáo - nhà văn NGUYỄN VĂN HÒA (Phú Yên)

Cuộc sống cứ xoay vần con tạo, Hoàng Xuân Họa mãi day dứt trong niềm suy tưởng, trong những dự cảm, những chiêm nghiệm, suy tư về con người, về cuộc sống, tình yêu và nhân tình thế thái. Lời thơ có lúc như lời chuyện trò thủ thỉ, có lúc tưởng như bông đùa nhưng ngẫm kĩ đó chính là những tâm sự, nỗi niềm day dứt trước hiện thực cuộc sống với bức tranh đời nhiều nhức nhối, đa đoan.

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2024

Học chữ ký của ông cơ (truyên vui)

 

                                                                                                                            

          Tôi cũng là nhân viên văn phòng có thâm niên ở một cơ quan. Chúng tôi đã từng ngồi nát năm ghế mây, bảy ghế gỗ, ba ghế sắt thời bao cấp. Ghế mây, ghế gỗ ngồi đến nát ra nói các bạn còn có thể tin, ghế sắt mà nát được ư? Vâng, ghế sắt thì nát sao được. Nghe thế các bạn cho là tôi nói dóc! Tôi thề, không nói dóc tí tẹo nào. Ghế sắt còn mau nát hơn cả ghế gỗ. Thật đấy, dù nó không nát theo đúng nghĩa của từ “nát”, không tin các bạn tìm đến nhà bảo tàng ghế mà xem, có thấy ở đấy người ta “bảo tàng” được chiếc ghế sắt nào không? Ghế mây, ghế gỗ hỏng, khi phát ghế mới cho các phòng, ban thủ kho thu lại “vật chứng” để lưu kho, nhà bảo tàng ghế sưu tầm về trưng bầy có đủ. Còn ghế sắt khi hỏng, thủ kho thu về kho tích được nhiều nhiều đem bán thanh lý cho đồng nát cũng được món tiền tăng quỹ... bỏ túi. Đó là lý do ghế sắt không thể có mặt trong bảo tàng… ghế.

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2024

Cái tâm hồn thơ (truyện vui)


                           

Làng Hiến Văn có bốn chức sắc quan trọng thì Vinh nắm giữ hai: chủ nhiệm HTX nông nghiệp, kiêm trưởng thôn, còn lại hai chức, phó chủ nhiệm HTX là thằng em con ông chú. Bí thư chi bộ - cô em ruột. Các chức hội đoàn thể hữu danh vô thực ai làm thì làm Vinh không quan tâm. Riêng chức trưởng ban văn hoá thông tin chuyên đi kẻ vẽ, cắt khẩu hiệu để ăn... hồ dán trừ dược bữa cơm trưa ở nhà Vinh cũng vơ lấy, nhận về phần mình. Vinh còn có khiếu xào xáo từ những dòng khẩu hiệu thành những câu thơ "lục bát đĩa" viết lên các bức tường khắp ngõ trong xóm ngoài cho dân dễ nhớ, dễ thuộc lòng, thành thử dân làng Hiến Văn được xơi nhiều thơ ca hò vè nên tâm, can, tỳ, vị, đầu óc người nào người nấy cũng ướt đẫm mộng mơ, và từ già chí trẻ đều xuất khẩu thành thơ! Vậy là câu lạc bộ thơ làng Hiến Văn ra đời, Vinh kiêm thêm chức chủ nhiệm CLB thơ nữa là bốn chức vuông chằn chặn.   

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2024

Con dở người (truyện ngắn)

            


    Mấy bà bán hàng giữa chợ đình làng Đơ đứng dõi theo con dở người làm nghề quét chợ thì thầm với nhau. Một bà bức xúc bô bô:

- Bụng con này lại to nữa rồi, cả nhà ơi! Lần này không biết thằng nào đây? Thằng đánh tổ tôm khuya về, thằng bảo nông, thằng đi kéo vó đêm, hay con ma mem say khướt từ quán nhậu ngang qua, tạt vào lều rơm gốc đề làm bụng nó lại phưỡn ra nữa rồi? Kinh khủng khiếp cơ!

Miếu thờ thần (truyện vui)

                                                                                                                 

          Chàng sinh viên văn khoa được coi là người văn hay chữ tốt nhất làng đang nghỉ hè tại quê được các vị trong ban quản lí di tích văn hoá thôn Đại Sa tín nhiệm, mời đến bên mâm cỗ cúng thần, vừa hết tuần nhang các ông hạ xuống để ban quản lí vừa đánh chén vừa bàn bạc và nhờ chàng viết hộ lá đơn trình lên Sở văn hoá Thông tin tỉnh xin xét duyệt, xếp hạng thêm cái miếu cuối xóm Vạc thành di tích văn hoá cho liên hoàn một cụm: đình, chùa đã được công nhận trước đó vài năm. Đình thờ thánh, chùa thờ Phật được công nhận rồi, còn cái miếu thờ thần... chẳng lẽ lại không? Vô lí bỏ sừ đi chứ lị! Mà miếu thờ vị thần gì thì hỏi tất cả dân làng Đại Sa từ cụ già nhất làng cho đến ông cán bộ văn hoá thông tin thôn đều lắc đầu ú ớ: “À  à, ờ ờ… thờ một ngài linh lắm, tài cao đức trọng lắm. Ấy là cổ xưa truyền lại thế thì con cháu cũng sang tai cho nhau rằng thế, ai nhớ được đầu cua tai nheo nó ra thế nào; làm sao mà hậu sinh các người hỏi đến lắm, nhiễu sự ghê! Cứ làm đơn gửi lên tỉnh, lên trung ương trên ấy người ta nắm được tuốt tuột ấy mà. Xin công nhận thêm cái miếu này nữa là làng ta mỗi năm ba lần mở hội: Hội đình, hội chùa, hội miếu nữa cứ là vui nhất huyện cho mà xem… Đố anh nào bằng. 

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2024

Trần gian chẳng của riêng ai (tiếp theo)

Chuyện đã quá lâu rồi, tính theo tuổi ông Việt kiều Và Văn Vẻ có lẽ vào những năm đầu thế kỷ 20. Một phụ nữ bụng mang dạ chửa phiêu giạt đến cánh đồng làng Dõng thì trở dạ đẻ. Những người đang làm đồng thấy vậy bảo nhau ra tay giúp đỡ. Họ bẻ những cành lá và (thứ cây thời đó trồng trên các bờ be làm mốc phân định các ruộng liền kề) làm lều che nắng che mưa trên một gò đất hoang nơi ngôi mộ vô chủ. Người về làng cắt lá chuối khô rải thay giường, người đi mời bà đỡ. Cũng may, người đàn bà ấy dễ sinh nên đẻ mẹ tròn con vuông sau khi bà đỡ can thiệp bằng chuyên môn vài thao tác nhẹ. Thời ấy tục lệ làng Dõng nhiều thứ kiêng kỵ vô lối. Họ sợ gái đẻ đổ phong long làm cho tay chân trở nên hậu đậu, hay đánh rơi làm vỡ, sợ hãm tài; nuôi lợn: lợn ốm; nuôi tằm: tằm ươn nên mẹ con họ phải đợi đầy tháng thôi nôi mới được vào làng sinh sống. Cùng phận đàn bà với nhau nên những người làm đồng phân công nhau ngày ba bận đem thức ăn ra đồng cho mẹ con họ. Người có quần áo cũ thì của mẹ đem cho mẹ, của con cho con. Một ông tốt bụng vác cho cái chõng tre cũ giúp mẹ con họ không phải nằm đất. Làng Dõng trên hai trăm suất đinh thì cũng có gần hai trăm người vợ, người mẹ là thợ cấy thợ gặt, từng mang nặng đẻ đau để được làm mẹ, nên có từng ấy tình thường gộp lại thì việc cưu mang hai mẹ con họ có đáng gì. Lòng tốt, tình thương người đáng trân trọng không thể chê vào đâu được ấy, lại bị sự đối sử khắt khe đến khắc nghiệt của các bậc chức sắc, cùng những vị trưởng các dòng họ tự cho mình là con ông cháu cha, con dòng cháu giống cao quý hơn người, gây cho mẹ con họ lắm ê chề nhục nhã về thể xác cũng như tinh thần sống để dạ, chết mang theo sang kiếp sau vẫn chưa hoàn hồn.

Trần gian chẳng của riêng ai

                            

                                     Truyện ngắn                              

Dân làng Dõng mấy ngày nay vui như mở hội, nhà nhà tấp nập, người người hớn hở, bàn thờ nhà nào nhà nấy đều có mâm cỗ cúng, khói hương nghi ngút. Cúng riêng tại gia, cúng ra nhà thờ họ, cúng tạ mả ngoài nghĩa trang mới. Gà, vịt, ngan, ngỗng ơn trời được hoá kiếp sớm hơn trước Tết Nguyên Đán dăm tháng.

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2024

Cười xuyên thế kỷ (tập truyện)

7. Huýt chó bụi rậm 

Sáng nay, bốn con nhà quê bọn em lại thủng thẳng từ phố này qua phố khác mỏi rời hai cẳng mà chẳng mua được tý tẹo gì đút vào đôi quang gánh để kiếm xuất cơm bụi ném vào bụng bữa trưa. Lăng quăng thế nào lại í ới gặp nhau ở một con phố nhỏ ngán ngẩm với bốn đôi quang gánh rỗng không, túm lấy nhau ngồi dưới một gốc cây lật nón, lật khăn nhau ra đứa nọ nhổ tóc ngứa cho đứa kia để vừa buôn dưa lê chuyện trên trời dưới bể tứ lung tung  thời sự “thế giới” chồng con. Đứa khen chồng hết lời, đứa chê chồng cạn một dòng sông nhẽ. Chuyện đang tới hồi vui tưng bừng thì bị hãm phanh đánh bụp! Bởi một ông, mắt đeo kính cận hay kính lão rất khó đoán định, phân biệt.  Vì kính cận hay kính lão mắt kính đều trắng giống nhau. Mà việc gì phải đoán, ở vào tuổi ông ta chẳng ông Hai Cận cũng bà Ba Viễn, đoán chi cho mệt cái khúc dồi Tây (xúc xích)! Hai tay ông ta xách lễ mễ hai bó vừa sách, vừa tạp chí cũ đứng soi đôi tròng kính trắng vào mặt từng đứa trông rất chi thám tử hình sự làm bốn con nhà quê chột dạ, sợ ông này cũng giống ông đi xe máy hôm trước đến rủ về nhà đổi vỏ lon... bia thì hãi lắm. Đứa nọ bấm đứa kia bảo nhau cảnh giác.

Chuyện cười xuyên thế kỷ (tập truyên)

 6. Chán quá đi mất                        

Chiều hôm trước, ký kết được một “bản hợp đồng” lau 5 tầng nền nhà, cửa kính. Chủ “hợp đồng” hẹn phải hoàn thành trước hai giờ chiều hôm đó để họ tổ chức mừng sinh nhật cho cô con gái rượu. Oái oăm là bên A không cho hai người làm vì họ không có người để trông mỗi người một tầng. Làm một mình nên em dậy từ 5h sáng đến làm sớm cho kịp bàn giao “công trình”. Lúc ra đi anh xã xe ôm nhà em đang ôm cái vỏ chăn ngáy khò khò. Mặc kệ, không cần hỏi cứ muợn tạm bộ quán áo bảo hộ và cái mũ lưỡi trai của anh đội tạm để lúc làm cho gọn tóc tai, dễ thao tác, dễ xoay sở khi trèo lên trèo xuống lau cửa kính. Anh chồng em cũng thuộc loại đầu to nên cái mũ lưới trai cũng rộng. Em cặp gọn mớ tóc dài chấm lưng của em lại, đội chụp cái mũ lưỡi trai lên chặt chẽ, vừa khít.

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2024

Cười xuyên thế kỷ (tập truyện)

 5. Cúng vong hồn chó

       Gần nơi bọn em ở trọ có một nhà thơ. Ấy là nghe bác chủ nhà thường chào anh ta như vậy mỗi khi gặp ngoài đường, chứ em đâu dám to gan làm quen. Một con nhà quê mua đồng nát như em, nhà thơ ai người ta thèm quen. Mỗi khi có vỏ lon bia, hộp đựng rượu hay đồ đồng nát gì gọi bán cho bọn em bọn em còn phải mặc cả sùi bọt mép mới mua được một mớ. Quen em có mà nhà thơ xí hổ chết.

Chuyện cười xuyên thế kỷ (tập truyện)

 4. Chạy mất quang gánh

        Đang thủng thẳng quẩy đôi quang gánh đi như dạo mát trên hè một khu phố vắng. Khu phố ấy toàn nhà biệt thự mới được “trồng” lên đất ruộng lúa từ năm 2000. Ới giời ơi! toàn nhà to vật vã, mỗi cái một kiểu mề gà lẫn dồi chó trông cứ lộn tùng phèo các kiểu kiến trúc pha tạp, véo của ông Tây cái mặt tiền, bẹo của bà Nhật cái mái ngói; hông ông Hồng (Hồng Kông), hậu bà  Bắc (Đài Bắc) loạn xì ngầu văn hóa học làm sang. Lúc ấy em đang thơ thẩn ngắm các kiểu nhà của họ với hy vọng, nhỡ mai kia, giời ị vào đôi quang gánh cho ít tỉ đồng còn có kiểu nhà mà xây, mà dựng cái biệt Thằng Cu Thự chứ. Bỗng nghe tiếng gọi mát mẻ phía sau lưng:

        - Em ơi chị bảo này!

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ