Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

                              

                              Phần I

                           Cõi âm (1)

 

“Tôi lang thang ngơ ngẩn

Giữa âm dương mông lung

Tâm tư gió cát mịt mùng

Cầu tinh tú xin lời tắm gội”

(Thơ – Nguyễn Nguyên Bảy)

 

Một ánh mắt lóe sáng như mũi tên đồng từ xa lao vụt vào tôi, không hề hay hấn chút đau, ngực tôi rộn lên rạo rực; dường như có người đẩy sau lưng, lôi tay tuồn tuột về phía trước, chân không chạm đất, như bay bay theo gió theo mây. Gió ào ào tạt hai bên má, thổi vù vù hai bên tai, cảm giác như mình đang sải tay bơi lướt từ cánh đồng này qua cánh đồng khác, từ làng này qua làng khác, qua những rặng phi lao vi vu. Bầu trời hồ thủy cao thăm thẳm nhuộm non cánh đồng lúa xanh mươn mướt tỏa hương đòng đòng thơm man mác. Gió hoang toàng thổi làm ức triệu ngọn lúa dào dạt lô xô cuộn trùng trùng muôn làn sóng xanh. Rồi như có một lực vô hình ghìm tôi đứng khựng lại trước một ngôi làng toàn nhà xây một kiểu; kiểu nhà giống hệt nhau mà tôi chưa thấy ở bất cứ làng quê hay phố phường nào trên đời, nơi tôi đang sống.

Thoáng nhìn tưởng lạ, soát lại trí nhớ lại thấy quen như đã gặp ở đâu đó. Kiểu nhà gì nhỉ, rất khó hình dung, rất khó tả. Những ngôi nhà hai tầng. Không, bán hai tầng, nửa non phía sau hai tầng, nửa già phía trước là sân giời. Chẳng nhà nào có cửa ra vào, kể cả cửa sổ. Nhà nào cũng bốn bề kín bưng, im phăng phắc tựa một trại lính đang liu thiu ngủ dưới trưa hè nắng chang chang. Một người con gái trang phục quân nhân thời chiến tranh cách đây trên ba mươi năm, tóc tết hai bím đuôi sam thả ngúng nguẩy xuống bộ ngực căng phồng hừng hực sức thanh xuân. Đôi mắt sáng long lanh với khuôn miệng cười tươi, giơ tay vẫy vẫy ý bảo tôi: “anh lên đi”. Chưa rõ nếp tẻ, chưa nhận ra người vẫy có quen biết gì mình không nên tôi do dự, vì tưởng cô gái nhầm tôi với ai đó. Không, cô đang nhìn thẳng vào tôi, xung quanh không có người thứ hai. Tôi còn chần chừ thì lại như có lực vô hình đẩy sau lưng nâng bổng người tôi lên sân giời tầng một ngôi nhà, nơi cô đang đứng khiến tôi không thể cưỡng lại. Người tôi lúc ấy nhẹ bẫng nhấc khỏi mặt đất bay, bay lên, bay lên... Trong chớp mắt đã thấy mình đứng trước người con gái trẻ đẹp, cái đẹp hồn nhiên, dịu dàng trong bộ quân phục. Cô niềm nở mời tôi vào nhà như đã từng thân thiết từ trước:

- Anh vào nhà đi.

Nhìn quanh chẳng thấy cửa vào nhà đâu, chỉ duy nhất giữa sân giời một vạt hình chữ nhật xum xuê hoa mười giờ nở đỏ tươi. Cô gái đưa tôi vào nhà theo lối hoa ấy, tụt dần xuống như đi tháng máy nhà cao tầng.

Nhìn bề ngoài ngôi nhà nho nhỏ xinh xinh, bên trong cũng bình thường như mọi ngôi nhà khác, có phòng rộng, cửa trước, cửa sau, cửa sổ kính, cửa chớp. Nhìn qua cửa sổ có đủ trời mây non nước bao la. Có trời đấy nhưng là màu trời sâm sẩm, có mây đấy nhưng là mây ảo mờ nhờ nhờ như khói như sương; có nước đấy nhưng nước lặng im như nước chảy trong tranh vẽ. Cảm thấy nước chảy mà nước không hề chảy; có núi đấy nhưng núi toàn hang động; hang động rêu phong lành lạnh một vẻ u huyền như thực như ảo.

Đứng trước cô gái trẻ có đôi mắt to đen với ánh nhìn thăm thẳm mộng mơ tôi đâm lúng túng, người tôi bỗng cứng đơ như khúc gỗ, mô đá. Cô mời tôi ngồi vào băng ghế ghép bằng những mảnh tre chín bóng nước thời gian đã trở nên màu ngà rồi cô rót nước từ chiếc ca nhôm to vào hai cái ca nhỏ. Tất cả những chiếc ca, cốc ấy đều là thứ tự tạo bằng ống phóng rốc két thường thấy ở đâu đó những năm chiến tranh. Không nhìn rõ nước chảy vào ca nhưng có mùi trà thơm ngào ngạt tạt vào khứu giác. Tay rót nước, mắt cô chớp chớp liền liền, liên tục; sau mỗi cái chớp mi là một ánh mắt ném vào tôi, cả nụ cười nữa. Nụ cười như gợi, như hỏi, như trêu, như căn vặn, như nhắc tôi nhớ về những kỷ niệm mà tôi thì vô tâm không nhớ gì, không nghĩ gì xa xôi. Lúc ấy tôi như người đang mơ. Mơ ngủ là do giấc mơ dẫn dắt làm sao nghĩ được điều gì nữa.

(Còn tiếp )

   HXH

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ