Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

                                             

                                        Phần I

                                     Cõi âm (2)

 

Tiếp theo

Bất ngờ lạc vào xứ lạ, bất ngờ gặp cô gái trẻ nên tôi bị cuống, bị lú mê chẳng thể nhớ ra những sự việc đã trải qua trong đời mình, cái sự người đời thường gọi là quá khứ, là dĩ vãng. Quá khứ và dĩ vãng khi nhớ lại phải có người từng trải qua với mình, từng chung sống cùng mình khơi gợi lại. Trường hợp của tôi lúc ấy, người khơi gợi lại là một cô gái trẻ, một cô gái thời hiện tại. Những cô gái cùng thời với tôi ngày xưa sao còn trẻ như cô gái này được; những cô gái hiện tại nếu có quen biết tôi trên phương diện công việc nào đó, quen biết trong giao tiếp hằng ngày thì tôi phải đáng tuổi cha hoặc tuổi chú của cô. Còn cô gái này sao có thể vô tư liếc mắt đưa tình với tôi thế chứ? Trí nhớ của tôi thuộc loại rất tồi tệ về nhận diện. Để găm vào trí nhớ một người thì người ấy phải quen lâu lâu, chơi với nhau lâu lâu tôi mới nhớ mặt, thuộc tên, nếu bẵng đi vài năm không giao tiếp, không gặp lại là tôi quên khuấy mất. Nhiều lần, người quen cũ gặp, vồ lấy vai, nắm tay gọi đúng tên mà tôi vẫn ớ người ra một lúc không sao nhớ nổi người đó là ai; phải đến lúc ngưới ấy kể ra một lô một lốc những kỷ niệm tôi mới nhớ ra và “à nhỉ, cho mình xin lỗi”, rồi chữa lỗi, chữa tật đãng trí bằng cách reo lên và vồ lấy tay bạn hoặc người bạn mà xoa xít để xí xóa lỗi trí nhớ kém của mình. Sau đó phải nhờ đến “cuốn phim” quá khứ lưu trong bộ não tồi tệ quay lại từng quãng, từng đoạn về người bạn vừa gặp lại.

Tôi hững hờ đỡ ca nước mời từ tay cô gái vừa để quan sát căn phòng, vừa quan sát cô gái với mung lung ý nghĩ trong đầu, không biết mình quen cô gái này ở đâu? Nếu quen, thì quen trong trường hợp nào? Đời mỗi con người có vài chục, vài trăm, thậm chí đến hàng nghìn mối quan hệ thân sơ, trong công việc, nơi công tác. Quả thực lúc ấy tôi không thể nhớ ra nổi gì nữa .

Nội thất căn phòng bài trí kiều từ thời ở lán trại binh trạm ngày chiến tranh mà tôi từng gặp, từng ngủ mỗi lần sau những đêm hành quân đường dài giữa dải Trường Sơn bạt ngàn mưa nắng. Chăn màn được gấp vuông vắn xếp gọn gàng một góc trên sạp nứa, một chiếc võng bạt treo buông lơ lửng hai đầu dây võng buộc thít lẳn vào hai cây cột nhà. Trên chiếc bàn ghép bằng những mảng tre đập dập ghép thành, trên bàn chiếc vỏ đạn 37ml bằng đồng cắm mấy bông hoa mua tím xòe năm cánh nở tươi nhụy vàng. Cách bài trí căn phòng đầy ngụ ý gợi về những kỷ niệm xưa, về ý thích của cô gái lính binh trạm Trường Sơn mà tôi đã gặp, đã công tác cùng một thời gian vậy mà tôi vô tâm chẳng nhớ gì. Nét mặt cô gái trở nên buồn rượi, đôi mày nhíu lại đẩy ánh mắt về phía xa xôi thăm thẳm tỏ rõ sự giận dỗi trách móc. Rồi mỗi tay cô cầm một bím tóc tung qua vai nghiêng người điệu đà rút một cành hoa mua trong chiếc bình bằng vỏ đạn pháo xé vụn từng cánh tung cao lên đầu, miệng lành lạnh một nụ cười mỉm, kèm cái bĩu môi và ngửng mặt lên cho những cánh hoa rơi xuống mặt, xuống tóc; cánh chuội đi, cánh giắt lại trên tóc và cứ thế cô cười cười nói nói như mình đang vui lắm, nhưng bên trong tiếng cười, lời nói ẩn chứa sự hờn dỗi. Hờn dỗi trước sự vô tâm của tôi. Khi thấy tôi không còn nhớ gì, không nhận ra những kỷ niệm đang bày ra trước mắt. Cô cười phá lên một tiếng rõ to. Tiếng cười càng chanh chanh quất quất:

- Anh Phong quên Huệ rồi sao? Huệ K9 đây. Đàn ông các anh đoảng vị quá lắm, chẳng một chút nặng lòng với những kỷ niệm xưa chút nào nữa!

 

                                                         H X H

                                                      (Còn tiếp)

 

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ