Chuyện loang ra, đến tai các vị chức sắc xã nhà. Các vị liền cử ngay trưởng công an xã về làng Vũ Đại điều tra cho rõ thực hư. Khi được hỏi, anh Chí chìa ra tờ giấy mời bằng tiếng Anh chèn tiếng Việt ghi rõ họ tên mình. Trong giấy mời ghi cả việc bên đó họ bao toàn bộ nơi ăn chốn ở, nghỉ ngơi, tham quan du lịch và sẽ có ô tô đến tận nhà chở anh Chí ra sân bay. Giấy mời người ta cử người đưa tận tay anh Chí, thành thử chính quyền địa phương không hề biết trước việc này. Nếu giấy mời mà gửi đường bưu điện về xã thì đã có người khác đi thay ngay tắp lự anh Chí có mà phèo! Trong họ ngoài làng thiếu gì con cháu họ hàng các ông đi thay thế!
Biết đích xác chuyện ấy là sự
thật, tất cả các quan mới tẻ ngửa người ra vì không thể ngờ...! Không còn cách
nào khác, các bác chánh tổng, lý trưởng đời mới liền đổi buồn làm vui khi nhận
ra giá trị của anh Chí. Nhất định anh Chí sẽ mang vinh dự cho làng, cho xã nhà!
UB xã khẩn cấp triệu tập cuộc họp liên tịch đủ các ban ngành đoàn thể: Mặt trận
tổ quốc xã, hội cựu chiến binh và các đoàn thể thanh niên, phụ nữ, hội Người
cao tuổi tới bàn ngay việc anh Chí đi festival. Cái chính là bàn việc anh Chí sẽ
ăn mặc ra sao khi xuất ngoại. Mình là người Việt Nam phải mặc đồ dân tộc mình,
ai đi mặc toàn đồ Tây như con mẹ Thị Nở vừa mua, nhỡ thế giới người ta tưởng nhầm
anh Chí xã mình là người Hàn Quốc, Nhật Bản, hay Thái Lan thì cứ là thiệt thòi
to!
Cuộc họp liên tịch bàn đến nát nước, cuối cùng đi đến một
quyết định: Cái quần Tây và đôi giầy jôn. Thị Nở trót sắm rồi thì cứ để anh Chí
mặc quần và đi giầy jôn. Phần dưới không quan trọng. Phần từ cạp quần trở lên đầu,
UB xã sẽ trích quỹ văn hóa sắm tặng anh: Cái áo the thâm mặc bên trong, chiếc
áo trấn thủ khoác ngoài, và chiếc mũ tai bèo đội đầu cho đúng với ba phong trào
tiên tiến; cho đủ phong cách dân tộc bên trên, hiện đại phía dưới để hội nhập
vào thế giới cho ra dáng người Việt Nam mình thông minh, nhạy bén, thiên hạ có
thứ gì độc đáo thì nước Nam cũng làm ra của ấy riêng kiểu, riêng mốt như cái mũ
phớt được hiện đại hóa thành mũ tai bèo có quai cài cổ. Hoặc, tỷ như đầu thế kỷ
20 cha anh đã từ cái khó ló ra cái khôn trong việc cưa đi đôi càng xe tay, cắm
mấy thanh tuýp nước vào cái bánh xe đạp để biến chiếc xe tay ra ngay cái xích
lô cho mấy anh phu xe ngồi lên đạp, không phải kéo khách chạy bộ trên đường, sướng
đời quá đi, còn gì. Hoặc như thời nhập xe ôtô tải Ifa của Đông Đức về đóng lại
thành xe chở hành... khách thế có hiện đại không? Người Châu Âu, người Mỹ
giàu nứt mái đổ tường như vậy mà họ đâu được vinh dự mất tiền đi thứ xe
chở lợn, chở cừu để bay xuống ruộng, lăn xuống vực bươu đầu mẻ trán vào nằm bệnh
viện bao giờ? Nói thánh nói tướng ở đâu thì nói chứ! Với sự nhìn nhận của người
nước Nam thì dân Châu Âu ngu bỏ mẹ đi chứ! Chỉ xứ ngu mới nhao đầu vào đấu bò
tót. Dở hơi mới đi đánh nhau với bò, lại là bò hung dữ như bò tót. Nó chẳng húc
cho khối thằng toi mạng ra đấy mà vẫn không chừa thói ngu...!
Ba hôm sau anh Chí được ô tô đến
đón tận nhà đưa ra sân bay. Anh bay vút lên trời cao đi dự hội, sướng thật.
Qua Trung Quốc máy bay hạ cánh
đón thêm ông anh hàng xóm tốt bụng AQ.
AQ hớn hở bước lên máy bay với
bím tóc tết đuôi sam thả ngúng nguẩy sau gáy, nửa đầu phía trước cạo trọc hếu
phô ra cái trán giả hói trông cho thông minh y trang giới học giả phương Tây cho
thêm phần Khổng... Tây học! Còn phần đựng trái tim, hai buồng phổi và cỗ lòng mề,
AQ đút gọn gàng trong cái áo Tôn Trung Sơn cài khuy kín cổ. Từ rốn trở xuống được
đút trong chiếc quần bò levis. Hai chân xỏ đôi giày vải dã chiến cùng đôi xà cạp
quấn đè lên ống quần bò bó chẽn chặt từ đầu gối xuống phủ lên đôi giầy vải cho
dễ cơ động. AQ đang nghênh ngang bước lên cầu thang máy bay thì một người đàn
bà tất tưởi chạy đến định lên theo. Liền bị những người ra tiễn chân AQ tóm lại
không cho lên. Thấy mình tự nhiên bị giữ lại, bà ta chu
chéo:
- Đồ khốn!
Chúng mày biết tao là ai không?
Mấy người giữ, túm người đàn bà
đều ngơ ngác, lắc đầu ra ý không hiểu.
- Ta là Lỗ Thị,
tức Lỗ Toàn Nhi đây! Không có Lỗ Thị này thì giống nòi người Hán nhà chúng bay
hỏi... đến bao giờ mới có tỉ rưỡi người như ngày nay? Tránh ra cho ta lên máy
bay đi dự festival!
Ba, bốn người túm Lỗ Thị không
chịu buông. Họ giải thích rằng ông Ma đơ len không mời thị.
Lỗ Thị giằng người
khỏi tay những người túm giữ mình, tay chống nạnh, tay xỉa xói lên cửa máy may:
- Lão Ma Đơ Len không mời thì
mai Lỗ Thị này vẫn cứ đi. Cháu, chắt của tám đứa con trai, con gái nhà Lỗ Thị
này sẽ tài trợ cho Lỗ Thị đi. Chúng nó, con tao đứa lấy vợ nước Anh, đứa làm
dâu nước Mỹ, Đức, Nga, Ca Na Đa có cả! Lỗ Thị ta có thể đi du lịch bằng tầu vũ
trụ ấy chứ! Đảo Hòa Bình của lão Ma Đơ Len, Lỗ Thị này bay cái xoẹt là tới nơi
ngay. Đừng khinh thường ta!
Ngay ngày hôm sau người ta thấy Lỗ Toàn Nhi một
mình một máy bay riêng, bay đi thật. Không nói
ngoa. Còn nữa...