Thứ Hai, 14 tháng 11, 2016

Chí Phèo đi dự festival (Phần 1)

Ảnh: Lê Hoàng Long
Ông Ma đơ Len (tức Giăng Van Giăng), thị trưởng đảo hoang, hòn đảo ngày xưa Rô bin xơn Cruxô vượt biển đi thám hiểm Đại Dương bị bão đánh đắm thuyền dạt vào trú ngụ nhiều năm. 
Từ ngày tới đây làm thị trưởng, ông mở tung cửa biển cho nhân dân tự do buôn bán, làm ăn, không cấm chợ ngăn sông, hòn đảo trở nên giàu có, phát triển thành nơi du lịch nổi tiếng và ông đặt tên cho đảo là đảo Hòa Bình. Đảo Hòa Bình có những khách sạn 3 sao, 5 sao, sân golf, sân tennis, sân đá bóng đủ tiêu chuẩn cho những trận đá bóng quốc tế. Với những bãi biển nước trong vắt, trong đến nỗi nhìn rõ từng đàn cá bơi tung tăng sát đáy cát. Độ mặn của nước biển, mặn vừa phải do một dòng nước khoáng (ngọt) đùn từ lòng đất lên chảy ra hòa vào biển làm cho nước luôn nóng ấm, không mặn chát như những bãi biển nơi khác, du khách tắm biển không bị sém nắng, đen da. Sơn hào hải vị lại nhiều và rẻ. Khí hậu, đất đai trên đảo thích hợp với mọi loại cây quả. Bất cứ trên thế giới có thứ cây, quả gì đem giống đến trồng tại đây đều lớn nhanh, xanh tốt, ra qủa ngon, thơm, ngọt hơn, chất lượng hơn hẳn nơi đất tổ thứ hoa quả ấy nhiều lần.
Đảo Hòa Bình luôn được các tổ chức phi chính phủ trên thế giới thuê làm nơi họp hội nghị tổng kết các phong trào... tỉ như các cuộc vận động quyên góp quần áo cũ, bán đấu giá sim điện thoại số đẹp, cả bán đấu giá tranh, ảnh hoặc báu vật của mấy vị quan chức muốn nổi tiếng… một đêm để lấy tiền giúp mấy anh nhà nghèo vùng sâu, vùng xa xa khỏi đói nghèo ba bốn ngày, bỗng Ma Đơ Len nảy ra sáng kiến tổ chức một Pét ti van (festival) những nhân vật tiểu thuyết nổi tiếng trên toàn thế giới tại đảo Hòa Bình của ông để họ gặp gỡ, giao lưu và nhìn nhận, đánh giá xem nhiều năm qua, từ khi được sinh ra đời các nhân vật tiểu thuyết của mỗi nước đã làm những việc gì, góp được bao nhiêu phần xây dựng nhân cách làm người lương thiện, tử tế, việc xây dựng tinh thần nhân ái, lòng bao dung, hướng tới tự do, nhân quyền của nhân loại được đến đâu. Sau đó sẽ thành lập một Hội mang ý nghĩa trên. Ông đề cử Rô Bin Xơn làm chủ tịch lâm thời, còn ông tạm giữ chân phó Hội, sau đó đại hội bầu ai vào ban chấp hành thì tùy. Mỗi nước ông chỉ mời một người.
Người thứ nhất là Đông Ki Sốt của Tây Ban Nha, người thứ hai Đông Gioăng của Pháp, người thứ ba là Chi chi kốp của Nga, người thứ tư là Chí Phèo của Việt Nam, Người thứ năm là AQ của Trung Quốc... vân vân và vân vân... Ông cho tùy tùng đem máy bay riêng của mình đến tận nơi đón từng người đi dự. Các đại biểu do ông lên danh sách, được Rô bin xơn tham khảo, xem xét và thêm bớt. 
Nghe tin Chí Phèo được mời đi dự festival. Tức thì, Tám Bính, chị Dậu, Trạch Văn Đoành, Xuân Tóc Đỏ, Lão Khổ và cả Chu Văn Quyềnh... kéo nhau đến văn phòng ngoại vụ Bộ Ngoại giao để khiếu nại. Khi được nghe Bộ Ngoại giao giải thích, việc này không phải do nhà nước cử mà do nơi tổ chức người ta lựa chọn, người ta mời. Lúc đó tất cả mới chịu ra về trong ấm ức, vừa đi vừa rủa thầm thằng cha Ma đơ len không hiểu gì về tình hình nền văn chương Việt Nam. Mời không đúng người đủ tư cách! Chí Phèo là cái thá gì mà hắn được mời còn mình thì không? Họ tụm năm, túm ba cùng nhau bĩu môi chê ỏng chê eo ban tổ chức festival và ông Ma đơ len không biết lựa chọn. Tức khí lên họ chê lây sang cả ban chấm giải Nobel. Họ ào ào cho rằng ban chấm giải này là ban chấm... dốt, chấm mù mờ, đếch biết thưởng thức văn chương Việt Nam. Năm nào cũng trao giải, toàn đi trao giải lung tung cho ba anh chị mũi lõ đầu to, chưa đến tuổi năm mươi tóc đã bạc trắng mà không chịu bỏ tiền ra “đảo ngói” cho đen nhánh như tóc thanh niên trông cho tráng kiện, trẻ mãi không già như các nhà thơ, nhà văn VN thời nay. Đúng là dân ki bo! Thơ văn, tiểu thuyết thì viết toàn bằng thứ tiếng Anh lai căng. Tiếng Pháp, tiếng Đức, Tây Ban Nha, tiếng Bồ, tiếng Thổ... của người ta chuẩn rồi còn bắt phải dịch ra tiếng Anh đúng của chính nước... ông Anh thì mới xét giải! Cứ như đánh đố người ta mà cũng... nào là có tính dự báo, tính sử thi, tính thời đại cao, tính nhân văn sâu mới chả sắc. Sâu sắc cái con mẹ Đốp! Chúng ông, chúng bà đây đấm thèm vào thứ sâu sắc thực dân đế quốc... Không thèm  nhé!
Thấy người tình được đi xuất ngoại, Thị Nở hớn hơ hớn hở tức tốc gọi taxi đưa Chí Phèo tới cửa hàng thời trang phố huyện mua luôn cho Chí bộ com lê may sẵn, đôi giầy tây, mũ phớt, cả chiếc ô lục soạn để anh Chí nhỡ phải đi bộ quãng nào còn có cái che nắng che mưa, hoặc làm gậy chống lúc mỏi cẳng, đau gối. Bởi hai đầu gối của Chí ngày xưa giãy đành đạch nhiều để ăn vạ nên bị mòn đôi bánh chè nên giờ hễ đi bộ là đau. Anh Chí diện bộ về làng Vũ Đại trông oách như một chính khách Châu Âu. 

Còn nữa...
XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ