Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Đọc tập thơ “Hỏi" của Nguyễn Đăng Hành

Nguyễn Đăng Hành đam mê thơ đến kỳ lạ. Ngồi chuyện trò với anh bất cứ đề tài gì quanh đi quẩn lại anh cũng lái về chuyện thơ ca. Thơ ca đã nhiễm vào tâm hồn anh bền chắc khó dứt, khó rời. Nghe tin ở đâu có BLB thơ, nhóm thơ sinh hoạt là anh khoác túi thơ “mò” đến tham dự.

Anh bảo: “Cái chính là để học hỏi các bậc đàn anh, sau là ti toe khoe tí... thơ mình”! Anh thân thiết với các nhà thơ Chử Văn Long, Văn Tuế, Qua Huy Ích HNV Hà Nội; Phúc toản, Trần Công Sản - HVHNT tỉnh Bắc Ninh; Nguyễn Thành, Quý Nghi - HVHNT tỉnh Hưng Yên… Nổi hứng “thi ca” lên là anh thịt chó, mổ gà mời bạn thơ đến nhà bắt vợ con “hầu hạ” để được “thỉnh giáo” những bài thơ hay của các bậc đàn anh!? Cứ nghĩ anh la cà “buôn dưa lê” cho vui, đọc thơ để bạn thơ thưởng cho một tràng vỗ tay cho hưng phấn tinh thần… Đánh đùng một cái anh khoác túi thơ vượt 30 cây số từ xã Đa Tốn huyện Gia Lâm, Hà Nội lên xe buýp đi dọc đê sông Hồng lên bến Yên Phụ, tăng bo lần xe buýp nữa xuống tận Bán đảo Linh Đàm tặng tôi tập Thơ Hỏi 151 bài và 17 bài viết của bạn bè về thơ anh làm tôi thất kinh. Thất kinh về một người “chơi” thơ, vợ một đống, con một đàn mà vẫn có thời gian sáng tác thơ; in tập thơ dày gần 200 trang? Nghiệm ra trên đời này hễ ai có quyết tâm sẽ làm được mọi việc, kể cả việc khó như… làm thơ!

Xin giới thiệu một chùm thơ trong tập "Hỏi" của Nguyễn Đăng Hành:


HỎI

… Hỏi rằng ai nắng ai mưa
Ai khô ai ướt ai chưa đèo bòng
Hỏi người ai nhớ ai mong
Ai chờ ai đợi ai lòng hiểu ai…?
Hỏi đêm tối, hỏi canh dài
Hỏi chiếc khuy bấm đã cài lại chưa?


QUÊN

Để giải quyết mâu thuẫn, cạnh tranh
Người ta dùng
Đồng tiền
Nắm đấm,
Gào thét chiến tranh
Bao đời xương rơi máu đổ
Chả lẽ loài người đã quên
Con tim thắm đỏ
Có thể giúp ta giải quyết mọi hận thù!


CHẾT

Trái đất ngày đêm có bao cái chết
Cái chết lặng lẽ âm thầm
Cái chết trống kèn ầm ĩ
Chẳng cái chết nào hơn cái chết nào
Tất cả nằm sâu trong đất
Dù tuổi tên có khắc thành bia
Mộ lớn, mộ to thi nhau xây cất
Thì đời rồi cũng vẫn quên
Ngay khi lau khô nước mắt
Chẳng thể làm gì khác được
Thì thôi hết nợ trần gian!


PHƯỢNG CUỐI MÙA

Anh thăm hoa – Hoa đã nở
Trở lại vườn – Vườn đổ sắc thu
Chỉ còn nắng nhạt gió thưa
Thân gầy quả đét cành trơ chọc trời
Còn đâu rừng rực ngời ngời
Còn đâu ngút ngát xanh tươi mượt mà
Xốn xang nuối tiếc mùa hoa
Đất trời se sắt bao là nhớ thương
Dăng dăng mây trắng u buồn
Vàng khô lá trút sầu tuôn ngập tràn
Hồn ta như cũng đang tan
Theo cùng hoa phượng trống hoang bầu trời.
XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ