Cuộc lễ an vị pho tượng Phật Bà tại chùa X do Phất Văn Phát công đức đã hoàn thành mỹ mãn sau một ngày đàn tràng khai quang (hô thần nhập tượng) với một nghi lễ tưng bừng vui như hội. Trong ngày hành lễ ấy ai thích cơm chay thì ăn ngay tại chùa, ai muốn cỗ mặn để chén chú chén anh thì mời ra nhà hàng ngoài phố gia chủ khoản đãi hậu hĩ tới bờ tới bến luôn hai bữa bí tỉ quên luôn cơm nhà không cần phải chờ lâu.
Cả dòng họ nhà Phát cùng bạn bè thân sơ (nhiều người nể tình mà
đến) được một ngày xem no con mắt, vái mỏi bàn tay, say một ngày vì được mời ăn
mời uống nên từ già chí trẻ sướng tưng ra về với trên tay mỗi người một túi
lộc: những là bánh, kẹo, oản, chuối, bia lon, nước ngọt… lộc ấy cũng chính của
nhưng người khi được mời đi dự, tự mua lễ vật đem đến dâng cúng. Cúng xong thì
được chia “lại quả” mỗi người một túi đem về làm lộc khiến cho khách khứa từ
già chí trẻ đều mừng rơn, rạo rực khắp các “cơ quan đoàn thể” về cái sự vui, sự
sướng! Sướng âm ỉ đến tận chân lông kẽ tóc, sướng ngóc lên trời, sướng rơi
xuống bể, sướng kệ hôm qua bao la là khổ, là mơ ra sung sướng thì mãi đến hôm
nay mới được tí sướng nhờ... mà sướng! Cái sân chùa nữa, “hắn” vốn là nơi thanh
tịnh, hôm nay bỗng dưng được một ngày vui tới ga tàu hỏa mà lâu lâu mới có một
lần làm cho cây cảnh quanh vườn cũng được một trận sướng lây nghiêng ngả cành
cao, cành cả, cành bổng, cành la, cành già, cành héo...
Nhà sư trụ trì, sau một ngày tay gõ mõ, miệng tụng kinh cùng gia
chủ đã thấm mệt... mệt! Dáng vẻ rã rời, ông lử đử lừ đừ tiễn chân đoàn tín chủ
ra về. Lúc đó trời cũng đã vào khuya, ngày thường nhà chùa không mấy khi mở cửa
tới tận giờ ấy. Vì nạn trộm cắp cổ vật, tiền trong hòm công đức tại các đình,
chùa bây giờ diễn ra nhanh như chảo chớp thành thử nơi thờ tự nào cũng phải cửa
đóng then cài sớm để đề phòng từ xa những kẻ tà ma hám lộc lá, oản quả của
Phật, của Thánh mà đi ăn đêm! Chẳng là Phật, thánh đã từng dạy Dân Văn Gian
rằng: “Một miếng lộc thánh bằng một gánh lộc trần” thế vậy, nên ai cũng
muốn thụ hưởng để lấy hên, lấy nhiều may mắn... Hên và may mắn thì ai người
chẳng muốn, chẳng thèm, chẳng ham, chẳng hám...!
Tín chủ, người công đức bức tượng trước lúc ra khỏi cổng chùa còn
quay lại bịn rịn chắp hai bàn tay trước ngực bái nhà sư ba vái với nụ cười tươi
rói trên môi đầy mãn nguyện, vừa ý. Nhưng cái liếc mắt của tín chủ Phất Văn
Phát liếc vèo vào pho tượng còn mãn nguyện, vừa ý hơn nữa. Cả niềm hy vọng đang
tràn trề trong lòng Phát còn mãn nguyện, giàu
ý hơn nhiều! Sư thày cũng đáp lại bắng ba cái gật đầu ngắc ngứ của người
đang mệt lử.
Tiễn khách ra xe rồi, hai tay nhà sư bấu vào hai cánh cổng khép
nhanh lại, làm hai cánh cổng rít lên một tràng kèn kẹt chát chúa do những bộ
goòng thép lâu ngày không được ai cho “ăn” dầu nhớt!
Đóng cổng chùa xong, nhà sư quay vào. Ông vào chưa đến sân chùa
thì bất ngờ một trận gió lốc ập đến hất tung những thếp vàng mã vừa hóa chưa
kịp cháy hết đang còn nghi ngút khói trong thiêu hương làm tro bụi tung lên
trời những tàn lửa lập lòe bay mù mịt như ma trơi. Cơn gió làm chao đảo,
nghiêng ngả cả những cây cổ thụ quanh chùa.
Một tia chớp... một tia chớp đánh nhằng xé rách màn đêm bổ dọc sân
chùa một tiếng sét đánh đùng nẩy lửa xé tai làm ai ai cũng phát hoảng. Thấy
chớp lóe, nhà sư vội chúi người ẩn vào một gốc nhãn cổ thụ góc sân, môi run bần
bật, miệng thốt lên một tràng mô phật... mô phật... liền tù tì.
Trận cuồng phong ập đến quá nhanh và tan đi cũng đến là nhanh
khiến chẳng ai hiểu nổi chuyện gì xảy đến khi ấy nữa. Sau đó trời đêm dường như
vàng vọt hơn do những cái bóng điện chiếu sáng hắt hiu nhòe nhoẹt như bôi lên
“tờ giấy” đêm những vết lênh loáng bẩn.
Nghe sét nổ trong chùa, chẳng ai bảo ai, những người trên xe cùng nhau đổ dồn
mắt vào sân chùa. Không thấy pho tượng mà họ vừa cả ngày sì sụp khấn vái đâu
cả. Người nào, kẻ ấy hốt hoảng nhao nhao kêu tài xế mở cửa xe cho họ xuống để
vào chùa xem sự thể cơn giông và tiếng sét vừa gây ra chuyện gì. Đám người trẻ
tuổi thì phóng những cặp mắt tò mò muốn khám phá chuyện “lạ gì đó” trong sân
chùa! Mấy vị cao niên trong dòng họ Phất thì ngỡ ngàng, có người xây xẩm mặt mày
chết lặng đi trong giây lát.
Cửa xe được mở ngay tắp lự. Đám người trong dòng họ Phất chen nhau
xuống xe tủa ra, ào vào cổng chùa bấm chuông gọi cửa. Nhà sư đã hoàn hồn sau cú
sét nổ ong đầu. Ông đã định vị được tinh thần, vội quay ra mở cổng rồi cùng
đoàn người nhốn nháo chạy vào sân, đến đứng trước một đống đổ nát, nơi vừa dựng
bức tượng Phật công đức. Dưới chân họ là chiếc bát hương sứ mới coong với hàng
nghìn chân hương “Cháy rồi, cháy hết phần thơm” (*) bị lật úp xuống nền
gạch lát sân chùa. Bức tượng Phật Bà bằng đá trắng nguyên khối cao như người
thật bị sét đánh bửa làm đôi lăn quay lơ hai nơi hai nửa. Phất Văn Phát nhìn
thấy toàn cảnh ấy điếng người, chết lặng từ đầu đến chân. Ông trưởng dòng họ
Phất, thấy Phát đứng chết lặng, ông cũng từ đầu đến chân chết lặng theo cả
phút. Trong bụng ông trưởng họ âm âm một nỗi buồn. Buồn vì nỗi thằng cháu của
dòng họ Phất, phất lên giàu, lòng thành cung tiến bức tượng để trước sân chùa
cho khách thập phương đến lễ, sẽ lễ bức tượng của dòng họ Phất nhà ông trước
tiên. Có nghĩa là tượng của dòng họ Phất được đón, thụ hưởng lễ vật trước tiên!
Và lộc lá oản quả sẽ chảy về nhà con cháu dòng họ Phất trước tiên. Giờ lại xảy
ra thế này thì dòng họ Phất nhà ông mạt vận đến nơi rồi! Ông trưởng họ nghĩ vậy
nên ông buồn mà đứng chết lặng theo Phất Văn Phát.
Cũng khi ấy, một người đàn bà tuổi tầm sắp sửa bảy mươi từ trên xe
xuống sau, tất tả chen tới, rẽ đám người đang quây tròn quanh bức tượng vỡ, trơ
mắt ếch đứng nhìn. Họ chỉ còn biết đứng nhìn chứ làm gì hơn? Bà ta lao đến
khoắng tay vào cái lỗ rỗng nơi bụng tượng vừa bị tiếng sét xẻ làm đôi. Thấy một
nửa là cái lỗ không, không còn gì trong đó. Bà ta lại chạy sang khoắng tay vào
cái lỗ rỗng nơi bụng tượng nửa bên kia.
- Bà ấy tìm gì thế nhỉ?
- Có lẽ bà ta tìm cục vàng mười, hay viên ngọc quý yểm trong bụng
tượng cũng nên...! (Ấy là mấy người thấy hành động kì lạ của bà ta nên họ nói
với nhau như vậy).
Không thấy còn gì trong đó. Nhìn ra mặt sân, thấy một đám tro màu
ngà lẫn trong đám mảnh vỡ của bình sứ. Bà ta cởi vội chiếc áo dài nâu đang mặc
trên người rải xuống sân chùa, rồi cứ thế hai bàn tay bà ta vơ vơ, vét vét
những mảnh vụn của chiếc lọ sứ cùng đám tro màu ngà vung vãi dưới chân. Mọi
người trong dòng họ Phất, kể cả ông trưởng họ không hiểu chuyện gì lại như vậy?
Chuyện gì khiến bà mẹ của thằng cháu Phát nhà ông làm như vậy...?
- Phát ơi là Phát ơi, mày giết cha mày lần thứ hai rồi con ơi là
còn con ơi…!
Miệng rên rỉ, tay vơ vơ, vét vét đám mảnh sành lẫn tro dưới đất,
sau đó bà bốc từng nắm bỏ vào tấm áo rải trên sân đến nỗi hai bàn tay bà ta bị
mảnh sành cứa đứt máu chảy nhoe nhoét. Riêng nhà sư không hiểu chuyện gì, đứng
chắp hai bàn tay vào nhau hướng vào tam bảo khấn liên tục:
- Nam mô a di đà Phật… Nam mô đại từ đại bi Quán thế Âm Bồ Tát...
Nam mô cứu khổ cứu nạn quan thế âm bồ tát...
Người đàn bà vẫn quỳ rạp dưới sân, tay năm tay mười vét vét, vơ vơ
miệng hờ, giọng kể:
- Ới ông Hiền ơi là ông Hiền ơi! Một đời ông ăn ở lành hiền, có
tranh chỉa với ai đâu mà giờ ông ra nông nỗi này? Ới trời cao đất dầy ơi! Khổ
thân ông quá... thương xót cho thân phận ông quá...!
Miệng hờ chồng, tay bà liên tục vơ vơ, vun vun đám mảnh sành và
đám tro gọn lại, được chút nào bà ta lại bốc bỏ vào tấm áo của mình. Cố gắng
mãi cũng chỉ thu được chừng ấy, còn nhiều bụi tro dính, bám lớp mỏng trên nền
gạch nữa, chẳng lẽ dùng chổi mà quét để vét nốt ư? Tội lắm!
- Trời ơi là trời ơi! Mai tôi sẽ đem ông về quê, an táng ông ở quê
cho ông được ở gần tổ tiên... Chùa chiền đâu phải là nghĩa trang mà con ông cứ
định mà được. Trời ơi...!
Sau đó bà ta túm cái áo dài buộc lại thành một túm vật lên vai
chạy nhanh như ma đuổi ./.
Hoàng Xuân Họa
---------------------
(*): Thơ Nguyễn Nguyên Bảy
LIGHTNING
STATUE
The X temple has perfectly
completed the ceremony for the Buddha Kwan Yin's statue contributed by Phat Van
Phat .Through a worshiped day , the ceremony has been as jubilant as a
festival. In the day of the ceremony, those who likes vegetarian food can eat at the temple, those
who likes savory can go to the restaurant in which the
owner entertains two meals handsomely, forget about home meal.
It doesn’t need to think long.
Whole of Phat’s family and his friends ( many
people have come to the cermony because of their regard for the owner’s
feeling) have had a day for their looking eyes satisfied , shaky hands for
paying respect, a day of dead drinking .Everyone, from young to old
has been very happy to go back with one person one pack such as cakes, candies, shaped cakes
banana, canned beers, soft drinks. That gifts was brought by the
invitees, they had bought themselves for
the worship. After the ceremony, everybody was given each one each portion.
This made the guests from young to old feel extremely happy . The happiness penetrated to the very
interior of their single cells. They were
smouldering to the pore and root of hairs. The temple yard had normally
been a restful place. Suddently there has been today an extremely joyful day
that only happens now and then, it seems as if the trees and ornamental
plants around the garden have got a vicarious pleasure.
The monk, who
has taken care of the temple, felt a little tired after a day striking a bell, reciting the Buddhist
scriptures together with the owner. In
the exhausted manner, he has sluggishly given a send- off to the believers at the gate . It has been late at night. The temple seldom
opens on weekdays till a late hour, because the thieving of antiques; money in charity-box in the temples; pagoda, have been happening as
quick as lightning. Therefore any temple also has to close the gate soon to distantly
prevent the evil people from being
greedy for manna; shaped-cakes; and fruits of Buddha by earning their living at
night. Since God has taught Van Giang people that “ one gift from God equal to
one load from world”, therefore everybody wants to enjoy the luck. Who don’t
want to enjoy the luck!
Before leaving out of the
temple, the believer, who has contributed the statue, has turned round and
clasped his hands to bow the monk three times with his satisfactory smile. But the
believer’s glance to the statue has shown much more satisfactory than his smile
done. Hope brimming over in his heart, has been much more satisfied than them
all ! The monk has also returned a bow
for three times with a dozy-nod of the exhausting person.
After walking the guests to
their car, the monk has held his hands in the two gates, quikly closing the gates. This has made the
gates cause a grating sound due to the rusty
hingers not to be oiled for a long time.
After closing the gates, the
monk has turned back . He had not come to the yard yet when suddenly a
whirlwind rushed in to overturn votie papers which have still been
burning; spiraling up in incense smoke to toss the flickering-burning ashes to the air,
flying like will-o'- the-wisp.The whirlwind has
made the acient great trees around the temple rock back and forth.
A fork of
lighting tearing the darkness, striking vertically at the temple yard. A bolt flashing fire has frightened
everybody. Seeing the sight, the monk has bent to hide himself into the foot of
ancient longan tree in the corner of the yard, his lips has been trembling, his mouth has been
incessantly uttering “Amitabha Buddha” “Amitabha Buddha”.
Hurricane has rushed in too fast and also ended up too fast to make no one understand what was happening then. After that, night sky has seemed to be more pallid due to the light bults flickering, blurring stains on the darkness.
Hearing the sound of
thunderbolt in the temple, no one has told anyone, people in the car has
concentrated their eyes on the temple. They haven’t seen the statue which they
have been praying for all day anywhere.
Everybody has got into a panic, noisily asking the driver for opening door of
the car and going into the temple to find out what the whirlwind and the bolt
have caused. A bevy of youths have
thrown their prying eyes to the temple yard, wanted
to find out “odd business here and there” The elders in a line of Phat have been disconcerted, there has
been a one who felt dizzy and petrified in a while.
The car door has been
opened immediately, The line of Phat have been jostled to get off the car,
rushed into the gate of the temple to press the doorbell. The monk has come to
his sense after the thunderbolt has blown out . He has stabilized
his morale, hurriedly turning back to open the gate then together with the
crowd bustling, running into the yard, standing in front of a pile of rubble
where the statue has just been put up. Under their feet, there have been a
new porcelain censer with thousands of foot-sticks of incense, “
burned! burned up fragrant part”, has
been fallen down in enameled- tile base of the temple yard.
The statue
of Bodhisattva Kwan Yin, in monolithic
-white stone like a real human, has been struck by lightning in two halves ,
rolling over each half each place. Phat Van Phat has seen the overall sight, he has been numbed from head to toe. His patriarch has seen Phat
standing numbly; he has also stood frozen and still for a few seconds. A mild sadness in his heart, that’s because
his nephew of Phat’s line has become rich and had a true heart to donate the statue placed in the
temple yard for guests from everywhere coming to kowtow. They will firstly
kowtow the statue of his line.
This means that the statue
of Phat’s line will be received and enjoyed the objects first. Benefits will flow to his descentdants first. Now it
has happened like this, his line will be going to run out. He has thought so in
his mind, feeling sad and standing dumbly as Phat Van Phat done.
In that moment, a woman at
the age nearly seventy has got out of the car, she has hastily elbowed to
separate the crowd gathering round the broken-statue, doing nothing . What
could they do more if they weren’t
standing and looking? She has rushed on to put her hand into the hollow
hole of the belly’s statue where the thunderbolts has just splited into
halves.She has realized that the
half-statue on this side is only a empty hole, there has been nothing
inside. She has run to the opposite side,
put her hand in the hole on the other side of the belly statue.
“What is she looking for?”
She might be look for piece
of pure gold or precious gem hidden inside the belly of the statue (that is to
say, some people has found her strange behaviour , so they talked to each other like this)
There has been nothing
there. Looking toward the yard, she has seen
a
cloud of ivory-colored ash mixing up with
shards of
porcelain vase. She has hurriedly taken off her dress to put on the yard, then
her hands has been sweeping up shards of porcelain vase with ivory ashes
scattered on the ground. Everybody in the line of Phat including head of family
didn’t understand what has been going on? What made Phat’s mother to do so?
“Alas! Phat, you killed your father for the second time !”
Her mouth has been groaning,
her hands have has been sweeping up shards of porcelain vase with ashes on the
ground, then she has picked up handfuls of ashes with shards of porcelain to
put in the dress on the ground . Her hands were cut off and bled by the debris.
As for the monk, he hasn’t understood what was happening, he has stood,
clasping his hands together towards Triple
Gems,chanting: Amitabha Buddha Namo Amida Buddha's
compassionate Avalokitesvara Bodhisattva for helping rescue, the Bodhisattva.
The woman has been still kneeling down on the yard, sweeping off and
moaning:
“Oh! Hien, You had been well-behaved in your life, hadn’t fought against
anybody, how is that you are in a pitiful plight? Oh God! How pity you are!”
Her mouth has been moaning,
her hands have been constantly sweeping off cloud of ashes and broken-porcelain
to pile them up in oder. Getting some, she has put it in her dress. Though she
had tried her best, she only got some. There have been a lot of dust and ashes
to stick a thin layer on the tile.It has been imposible to use broom to scoop
up, poor him!
”Oh my God! Tomorrow I will take you home, you will be buried in homeland
nearby the ancestors.
Pagoda is not graveyard for your son to decide as his will. Oh God!”
Then she has taken her dress, tied it in a bundle, hold it against her shoulder
and run as fast as ghost has been after her.
End
(Bản dịch tiếng Anh của Khuê Minh Các)