Ông Ma đơ Len (tức Giăng Van Giăng), thị trưởng đảo hoang, hòn đảo ngày xưa Rô bin xơn Cruxô vượt biển đi thám hiểm Đại Dương bị bão đánh đắm thuyền dạt vào trú ngụ nhiều năm.
Từ ngày
tới đây làm thị trưởng, ông mở tung cửa biển cho nhân dân tự do buôn bán, làm
ăn, không cấm chợ ngăn sông, hòn đảo trở nên giàu có, phát triển thành nơi du
lịch nổi tiếng và ông đặt tên cho đảo là đảo Hòa Bình. Đảo Hòa Bình có những
khách sạn 3 sao, 5 sao, sân golf, sân tennis, sân đá bóng đủ tiêu chuẩn cho
những trận đá bóng quốc tế. Với những bãi biển nước trong vắt, trong đến nỗi
nhìn rõ từng đàn cá bơi tung tăng sát đáy cát. Độ mặn của nước biển, mặn vừa
phải do một dòng nước khoáng (ngọt) đùn từ lòng đất lên chảy ra hòa vào biển
làm cho nước luôn nóng ấm, không mặn chát như những bãi biển nơi khác, du khách
tắm biển không bị sém nắng, đen da. Sơn hào hải vị lại nhiều và rẻ. Khí hậu,
đất đai trên đảo thích hợp với mọi loại cây quả. Bất cứ trên thế giới có thứ cây,
quả gì đem giống đến trồng tại đây đều lớn nhanh, xanh tốt, ra qủa ngon, thơm,
ngọt hơn, chất lượng hơn hẳn nơi đất tổ thứ hoa quả ấy nhiều lần.
Đảo Hòa
Bình luôn được các tổ chức phi chính phủ trên thế giới thuê làm nơi họp hội
nghị tổng kết các phong trào... tỉ như các cuộc vận động quyên góp quần áo cũ,
bán đấu giá sim điện thoại số đẹp, cả bán đấu giá tranh, ảnh hoặc báu vật của
mấy vị quan chức muốn nổi tiếng… một đêm để lấy tiền giúp mấy anh nhà nghèo
vùng sâu, vùng xa xa khỏi đói nghèo ba bốn ngày, bỗng Ma Đơ Len nảy ra sáng
kiến tổ chức một Pét ti van (festival) những nhân vật tiểu thuyết nổi tiếng
trên toàn thế giới tại đảo Hòa Bình của ông để họ gặp gỡ, giao lưu và nhìn
nhận, đánh giá xem nhiều năm qua, từ khi được sinh ra đời các nhân vật tiểu
thuyết của mỗi nước đã làm những việc gì, góp được bao nhiêu phần xây dựng nhân
cách làm người lương thiện, tử tế, việc xây dựng tinh thần nhân ái, lòng bao
dung, hướng tới tự do, nhân quyền của nhân loại được đến đâu. Sau đó sẽ thành
lập một Hội mang ý nghĩa trên. Ông đề cử Rô Bin Xơn làm chủ tịch lâm thời, còn
ông tạm giữ chân phó Hội, sau đó đại hội bầu ai vào ban chấp hành thì tùy. Mỗi
nước ông chỉ mời một người. Người thứ nhất là Đông Ki Sốt của Tây Ban Nha,
người thứ hai Đông Gioăng của Pháp, người thứ ba là Chi chi kốp của Nga, người
thứ tư là Chí Phèo của Việt Nam, Người thứ năm là AQ của Trung Quốc... vân vân
và vân vân... Ông cho tùy tùng đem máy bay riêng của mình đến tận nơi đón từng
người đi dự. Các đại biểu do ông lên danh sách, được Rô bin xơn tham khảo, xem
xét và thêm bớt.
Nghe tin Chí
Phèo được mời đi dự festival. Tức thì, Tám Bính, chị Dậu, Trạch Văn Đoành, Xuân
Tóc Đỏ, Lão Khổ và cả Chu Văn Quyềnh... kéo nhau đến văn phòng ngoại vụ Bộ
Ngoại giao để khiếu nại. Khi được nghe Bộ Ngoại giao giải thích, việc này không
phải do nhà nước cử mà do nơi tổ chức người ta lựa chọn, người ta mời. Lúc đó
tất cả mới chịu ra về trong ấm ức, vừa đi vừa rủa thầm thằng cha Ma đơ len
không hiểu gì về tình hình nền văn chương Việt Nam. Mời không đúng người đủ tư
cách! Chí Phèo là cái thá gì mà hắn được mời còn mình thì không? Họ tụm năm,
túm ba cùng nhau bĩu môi chê ỏng chê eo ban tổ chức festival và ông Ma đơ len
không biết lựa chọn. Tức khí lên họ chê lây sang cả ban chấm giải Nobel. Họ ào
ào cho rằng ban chấm giải này là ban chấm... dốt, chấm mù mờ, đếch biết thưởng
thức văn chương Việt Nam. Năm nào cũng trao giải, toàn đi trao giải lung tung
cho ba anh chị mũi lõ đầu to, chưa đến tuổi năm mươi tóc đã bạc trắng mà không
chịu bỏ tiền ra “đảo ngói” cho đen nhánh như tóc thanh niên trông cho tráng
kiện, trẻ mãi không già như các nhà thơ, nhà văn VN thời nay. Đúng là dân ki
bo! Thơ văn, tiểu thuyết thì viết toàn bằng thứ tiếng Anh lai căng. Tiếng Pháp,
tiếng Đức, Tây Ban Nha, tiếng Bồ, tiếng Thổ... của người ta chuẩn rồi còn bắt
phải dịch ra tiếng Anh đúng của chính nước... ông Anh thì mới xét giải! Cứ như
đánh đố người ta mà cũng... nào là có tính dự báo, tính sử thi, tính thời đại
cao, tính nhân văn sâu mới chả sắc. Sâu sắc cái con mẹ Đốp! Chúng ông, chúng bà
đây đấm thèm vào thứ sâu sắc thực dân đế quốc... Không thèm nhé!
Thấy
người tình được đi xuất ngoại, Thị Nở hớn hơ hớn hở tức tốc gọi taxi đưa Chí
Phèo tới cửa hàng thời trang phố huyện mua luôn cho Chí bộ com lê may sẵn, đôi
giầy tây, mũ phớt, cả chiếc ô lục soạn để anh Chí nhỡ phải đi bộ quãng nào còn
có cái che nắng che mưa, hoặc làm gậy chống lúc mỏi cẳng, đau gối. Bởi hai đầu
gối của Chí ngày xưa giãy đành đạch nhiều để ăn vạ nên bị mòn đôi bánh chè nên
giờ hễ đi bộ là đau. Anh Chí diện bộ về làng Vũ Đại trông oách như một chính
khách Châu Âu.
Thấy Chí
Phèo bước từ taxi ra, cả làng Vũ Đại xúm xít vây quanh, trầm trồ khen anh Chí
điển giai. Mấy bà nạ dòng thì tiếc ngẩn tiếc ngơ, nghĩ bụng: “Sao ngày xưa mình
không nhìn ra phần hột, phần nhân chắc mẩy của anh chàng Chí nhỉ? Tiếc quá đi
mất!
Chuyện
loang ra, đến tai các vị chức sắc xã nhà. Các vị liền cử ngay trưởng công an xã
về làng Vũ Đại điều tra cho rõ thực hư. Khi được hỏi, anh Chí chìa ra tờ giấy
mời bằng tiếng Anh chèn tiếng Việt ghi rõ họ tên mình. Trong giấy mời ghi cả
việc bên đó họ bao toàn bộ nơi ăn chốn ở, nghỉ ngơi, tham quan du lịch và sẽ có
ô tô đến tận nhà chở anh Chí ra sân bay. Giấy mời người ta cử người đưa tận tay
anh Chí, thành thử chính quyền địa phương không hề biết trước việc này. Nếu
giấy mời mà gửi đường bưu điện về xã thì đã có người khác đi thay ngay tắp lự
anh Chí có mà phèo! Trong họ ngoài làng thiếu gì con cháu họ hàng các ông đi
thay thế!
Biết đích
xác chuyện ấy là sự thật, tất cả các quan mới tẻ ngửa người ra vì không thể
ngờ...! Không còn cách nào khác, các bác chánh tổng, lý trưởng đời mới liền đổi
buồn làm vui khi nhận ra giá trị của anh Chí. Nhất định anh Chí sẽ mang vinh dự
cho làng, cho xã nhà! UB xã khẩn cấp triệu tập cuộc họp liên tịch đủ các ban
ngành đoàn thể: Mặt trận tổ quốc xã, hội cựu chiến binh và các đoàn thể thanh
niên, phụ nữ, hội Người cao tuổi tới bàn ngay việc anh Chí đi festival. Cái
chính là bàn việc anh Chí sẽ ăn mặc ra sao khi xuất ngoại. Mình là người Việt
Nam phải mặc đồ dân tộc mình, ai đi mặc toàn đồ Tây như con mẹ Thị Nở vừa mua,
nhỡ thế giới người ta tưởng nhầm anh Chí xã mình là người Hàn Quốc, Nhật Bản,
hay Thái Lan thì cứ là thiệt thòi to!
Cuộc họp
liên tịch bàn đến nát nước, cuối cùng đi đến một quyết định: Cái quần Tây và
đôi giầy jôn. Thị Nở trót sắm rồi thì cứ để anh Chí mặc quần và đi giầy jôn.
Phần dưới không quan trọng. Phần từ cạp quần trở lên đầu, UB xã sẽ trích quỹ
văn hóa sắm tặng anh: Cái áo the thâm mặc bên trong, chiếc áo trấn thủ khoác
ngoài, và chiếc mũ tai bèo đội đầu cho đúng với ba phong trào tiên tiến; cho đủ
phong cách dân tộc bên trên, hiện đại phía dưới để hội nhập vào thế giới cho ra
dáng người Việt Nam mình thông minh, nhạy bén, thiên hạ có thứ gì độc đáo thì
nước Nam cũng làm ra của ấy riêng kiểu, riêng mốt như cái mũ phớt được hiện đại
hóa thành mũ tai bèo có quai cài cổ. Hoặc, tỷ như đầu thế kỷ 20 cha anh đã từ
cái khó ló ra cái khôn trong việc cưa đi đôi càng xe tay, cắm mấy thanh tuýp
nước vào cái bánh xe đạp để biến chiếc xe tay ra ngay cái xích lô cho mấy anh phu
xe ngồi lên đạp, không phải kéo khách chạy bộ trên đường, sướng đời quá đi, còn
gì. Hoặc như thời nhập xe ôtô tải Ifa của Đông Đức về đóng lại thành xe chở
hành... khách thế có hiện đại không? Người Châu Âu, người Mỹ giàu nứt mái
đổ tường như vậy mà họ đâu được vinh dự mất tiền đi thứ xe chở lợn, chở cừu để
bay xuống ruộng, lăn xuống vực bươu đầu mẻ trán vào nằm bệnh viện bao giờ? Nói
thánh nói tướng ở đâu thì nói chứ! Với sự nhìn nhận của người nước Nam thì dân
Châu Âu ngu bỏ mẹ đi chứ! Chỉ xứ ngu mới nhao đầu vào đấu bò tót. Dở hơi mới đi
đánh nhau với bò, lại là bò hung dữ như bò tót. Nó chẳng húc cho khối thằng toi
mạng ra đấy mà vẫn không chừa thói ngu! Dân nước Nam chúng ông chẳng ngu mẹ
gì đi đấu nhau với bò tót! Thích đấm đá thì anh em chúng ông
chia sông Gianh, sông Hiền Lương ra đánh nhau mấy chục năm, hay cả trăm
năm cũn vô tư!
Ba hôm
sau anh Chí được ô tô đến đón tận nhà đưa ra sân bay. Anh bay vút lên trời cao
đi dự hội, sướng thật.
Qua Trung
Quốc máy bay hạ cánh đón thêm ông anh hàng xóm tốt bụng AQ.
AQ hớn hở
bước lên máy bay với bím tóc tết đuôi sam thả ngúng nguẩy sau gáy, nửa đầu phía
trước cạo trọc hếu phô ra cái trán giả hói trông cho thông minh y trang giới
học giả phương Tây cho thêm phần Khổng... Tây học! Còn phần đựng trái tim, hai
buồng phổi và cỗ lòng mề, AQ đút gọn gàng trong cái áo Tôn Trung Sơn cài khuy
kín cổ. Từ rốn trở xuống được đút trong chiếc quần bò levis. Hai chân xỏ đôi
giày vải dã chiến cùng đôi xà cạp quấn đè lên ống quần bò bó chẽn chặt từ đầu
gối xuống phủ lên đôi giầy vải cho dễ cơ động. AQ đang nghênh ngang bước lên
cầu thang máy bay thì một người đàn bà tất tưởi chạy đến định lên theo. Liền bị
những người ra tiễn chân AQ tóm lại không cho lên. Thấy mình tự nhiên bị giữ
lại, bà ta chu chéo:
- Đồ khốn! Chúng mày biết tao là ai không?
Mấy người giữ, túm người đàn bà
đều ngơ ngác, lắc đầu ra ý không hiểu.
- Ta là Lỗ Thị, tức Lỗ Toàn Nhi đây! Không có Lỗ Thị này thì giống nòi người
Hán nhà chúng bay hỏi... đến bao giờ mới có tỉ rưỡi người như ngày nay? Tránh
ra cho ta lên máy bay đi dự festival!
Ba, bốn
người túm Lỗ Thị không chịu buông. Họ giải thích rằng ông Ma đơ len không mời
thị.
Lỗ Thị giằng người khỏi tay những người túm giữ mình, tay chống nạnh, tay xỉa
xói lên cửa máy may:
- Lão Ma
Đơ Len không mời thì mai Lỗ Thị này vẫn cứ đi. Cháu, chắt của tám đứa con trai,
con gái nhà Lỗ Thị này sẽ tài trợ cho Lỗ Thị đi. Chúng nó, con tao đứa lấy vợ
nước Anh, đứa làm dâu nước Mỹ, Đức, Nga, Ca Na Đa có cả! Lỗ Thị ta có thể đi du
lịch bằng tầu vũ trụ ấy chứ! Đảo Hòa Bình của lão Ma Đơ Len, Lỗ Thị này bay cái
xoẹt là tới nơi ngay. Đừng khinh thường ta!
Ngay ngày hôm sau người ta thấy Lỗ Toàn Nhi một mình một máy bay riêng, bay đi thật. Không nói ngoa.
HXH
(Còn nữa)