Phần II
Cõi
thiên đường (16)
Tiếp theo
Sống độc thân, dần dà ngấm nỗi cô đơn, ngấm nỗi hận đời do người vợ bạc tình gieo vào đời Vi. Mà hình như cuộc đời này có vay có trả thật. Nếu như Vi cứ chịu yên phận làm anh cửa hàng trưởng cửa hàng lượng thực liêm khiết thì đời Vi lẽ nào ra nông nỗi này? Làm thằng đàn ông đang dư sức “chiến đấu” mà chịu cảnh cô đơn trói buộc thì thật vô lí. Mà ở cái đất nhà quê này có tiền có của cũng không dám tự do ăn chơi, bồ bịch, lãng tử, mây bay gió lượn như ở thành phố. Giỗ chạp, Tết nhất mới dám vặt con gà để, trước cúng sau ăn, nếu tự nhiên đem gà ra cắt tiết mà hàng xóm ngó thấy thì ầm làng ngay. Rác tai không chịu được.
Vi giải
tán đàn gà, lợn, giao lại nhà cửa, máy móc cho một người bà con kinh doanh tiếp.
Vi xách chiếc ba lô lộn ngược trở lại thành phố để “khai phá” lại cuộc đời thêm
lần nữa xem sao. Ở quê thời gian qua đã làm Vi chán đến mang tai. Ra đi lần này
không phải bằng hai bàn tay trắng của anh nông dân đi tham gia kháng chiến ngày
nào, mà Vi giắt lưng một số vốn đáng công để có thể ngồi tính đếm đã tích cóp
được từ quê.
Ðang
lang thang trên phố để tìm nơi ở thì bất ngờ Vi gặp lại Thị Mơ người tình vay gạo
năm xưa. Họ rủ nhau vào quán càfê để tâm sự. Rồi từ hôm ấy hai người lại xoắn
xuýt lấy nhau không rời tại các nhà nghỉ, khách sạn. Thị Mơ về nhà bàn với chồng
rằng thị có người anh họ ở quê muốn xin việc làm, đằng nào tới đây nhà mình
cũng thuê một bảo vệ để bảo vệ nhà, xưởng, cửa hàng; đi thuê người ngoài cũng vậy,
thì thuê người nhà mình còn hơn. Thị Mơ phân tích nghe có lý, Tận tán đồng quan
điểm của Mơ ngay. Từ đó Vi giữ chân “bảo vệ” cho công ty trách nhiệm hữu hạn
Cát Tận đến khi Tận dính “Chưởng” móc ngoặc số lượng lớn xăm lốp và phụ tùng xe
ôtô từ kho nhà nước tuôn ra, bị ra toà, cả một đường dây móc ngoặc theo nhau
vào tù. Tận bị bệnh đau ruột thừa cấp tính chết trong trại giam. Ở nhà, Vi nghiễm
nhiên lên làm ông chủ cả đống của cải và người đàn bà trong mộng. Cũng vì thế mới
có cuộc đi kiện trời của Tận mà tôi và Huệ gặp trước cổng trời đã kể ở trên.
HXH
(Còn tiếp)