Phần II
Cõi
thiên đường (17)
Tiếp theo
Tôi đang lơ ngơ ngắm ngó từng đoàn khách nhà trời, người
ngồi xe mây, người cưỡi rồng, người cưỡi hạc, cưỡi cá chép, cưỡi kì lân... đang
lũ lượt đi qua cổng trời thì một tiên nữ cầm tay một người đàn ông bỗng hiện ra
trước tôi và Huệ, với một câu chào thân tình như quên biết nhau từ lâu:
- “Em chào anh, em chào chị”!
Không
những câu chào nghe quen quen mà cả người đàn ông đi cùng nàng trông cũng quen
quen. Tôi đang ngẩn người ra để định hình lại trí nhớ về người đàn ông này thì
Huệ nói:
- Anh Phong không nhớ cô em này à? Hôm trước em nó đến bãi cây xấu hổ, nơi các hài nhi hành tội những người cha đau khổ của chúng mà anh đến xem đó thôi. Rồi em nó mượn xe để đi chơi với anh Minh đây mà.
Tôi vẫn tỏ ra không hiểu. Huê giải thích thêm:
- Anh còn được nghe chú bé thiên thần đọc thơ tiền tiền
nữa. Không nhớ sao?
Cũng lúc ấy tôi và người đàn ông kia cùng nhận ra
nhau.
Tôi thì thốt lên: – “Minh à”! - Người kia cũng: -“Phong
à”!
Gương mặt Huệ tươi hẳn lên và tỏ ra rất vui, nói:
- Hóa ra hai chị em em có duyên tiền định với hai anh
chứ! Nhỉ !
Rồi Huệ giới thiệu:
- Đây là Nhàn, em gái em.
Tiện thể tôi cũng nối lời: - Đây là Minh, người
cùng phố với anh thời nhỏ.
Huệ bảo:
-
Em Nhàn cũng xuống trần một thời gian nhưng em nó vướng phải mớ bòng bong trần
gian khố quá anh ạ!
Tôi
hỏi Huệ:
-
Nhàn cũng là lính à? Ở đơn vị nào vậy?
Huệ
trả lời:
-
Không ạ! Trước khi vào dự tiệc,
chúng ta xem chuyện về Nhàn và anh Minh nhé!
Nói xong, Huệ lấy Gương Quá Khứ Hiện Về
ra. Trong gương hiện ra dòng tên truyện:
KẺ CƠ HỘI HẾT CƠ HỘI
Trời còn nhọ nhem chưa tỏ mặt rừng, lũ chim liếu điếu lắm lời đã
kéo đến cây sấu đầu lán cãi nhau inh ỏi làm Minh tỉnh giấc. Nằm nguyên trong
màn khởi động chân tay. Cái phản một, ghép ván mỏng kêu cọt kẹt. Nổi hứng Minh
buột mồm hô:
- Một
hai một, dậy đi anh em ơi!
Tiếng ai đó cự nự nghe
không rõ. Tiến mằm phản bên choảng một câu:
- Câm mõm đi, Chủ nhật được nghỉ để anh em ngủ thêm tý, mở mắt là
mở mồm, quang quác như quạ khoang ngửi thấy mùi thây người chết thối trôi sông ấy!
Bị cụt hứng, Minh tung màn nhảy đại ra sân tập thể dục một mình.
Màn sương trắng là là bồng bềnh phủ kín những ngọn núi, cánh rừng
trước mặt. Hà Nội sau những đồi cà phê, đồi chè mới trồng kia mà đi ô tô, tầu
hoả từ sáng sớm đến tối mịt mới tới nơi. Ước gì có đôi hài nghìn dặm để Chủ nhật
về ăn cùng mẹ bữa cơm, tối lại lên kịp để sáng Thứ hai đi làm thì sướng biết mấy.
Vừa tập thể dục Minh vừa nghĩ vẩn vơ trong đầu lòng Minh rộn lên nỗi buồn nhớ mẹ,
nhớ nhà.Tức khí Minh quăng nỗi buồn lên núi, nhảy đại vào lán giật màn Tiến xuống,
kéo chân Dũng, co tay Hoài bắt ba người bạn ra suối đánh răng cùng. Nghỉ Chủ nhật
chẳng biết chơi gì, làm gì, vui gì giữa rừng sâu hoang vắng sau sáu ngày làm việc
vất vả, rỗi rãi là sinh thèm ăn. Họ rủ nhau tìm anh Hồ Nâu, kéo anh ra suối nơi
có vực nước sâu hườm vào một lèn đá biếu anh mấy bao thuốc lá Đồ Sơn rồi vẽ xuống
mặt cát mịn một vòng tròn. Nhìn cái vòng Minh vẽ anh lắc đầu giơ ngón tay vẽ
vào không khí ý bảo vẽ nhỏ đi. Minh xoa tay xuống mặt cát xoá hình vẽ trước, vẽ
thu cái vòng nhỏ lại.
Anh Hồ Nâu lắc đầu:
- Dưới lớ hổng có con mô to rứa!
Minh vẽ thu cái vòng tròn nhỏ hơn. Anh Nâu gật gật rồi cởi áo nhảy
ào xuống suối lặn biến vào dòng nước trong xanh làm toé lên những vòng sóng đuổi
nhau tan nhanh vào hai bên bờ cát biến mất. Bốn con sâu gắp hau háu đứng chờ.
Lát sau mặt suối sủi sục, đầu anh lao vọt lên, một tay vuốt nước trên mặt, một
tay anh giơ cao con ba ba, ngón tay cái, ngón tay trỏ của anh móc chắt hai hốc
chân sau con ba ba, còn lại hai chân trước con ba ba đạp lấy đạp để, và cái đầu
thò ra hết cỡ ngoặt cổ lên lưng như muốn tìm tay anh cắn miếng để thoát thân.
Nhưng với người nhiều kinh nghiệm bắt ba ba như anh thì sự cựa quậy, rẫy đạp của
nó chỉ vô ích. Hai chân anh đạp nước như con ếch bơi, bơi vào bờ đem con ba ba
ướm vừa khít cái vòng vẽ trên cát rồi ngước nhìn mọi người bằng nụ cười rất
tươi. Cam đoan rằng chưa nhà văn hay hoạ sĩ nào tả, vẽ nổi nụ cười vô tư và
tươi hơn nụ cười của Hồ Nâu lúc ấy. Đôi môi nở toé ra hai hàm răng trắng muốt,
trông miệng cười ấy liên tưởng như một vầng dương toả nắng ban mai. Tính một
con không đủ bốn người ăn, họ lại bảo nhau góp thuốc lá nhờ anh lặn bắt thêm
con nữa. Anh Hồ Nâu nghiện thuốc lá vào loại nặng, trừ lúc làm việc, luc ngủ
còn thì điếu thuốc lúc nào cũng ngật ngưỡng trên môi nghi ngút khói vờn.
HXH
(Còn nữa)