Phần II
Cõi
thiên đường (26)
Tiếp theo
Thấy tôi và Minh được Thánh Mẫu tiếp và nói chuyện
ân cần thân mật, các thiên binh thiên tướng,
các Biểu Tào cầm ly rượu đến chạm cốc
với hai chúng tôi. Hình như họ làm thế để lấy lòng Thánh Mẫu,
Huệ và Nhàn. Bởi vị thế của tôi, của Minh đâu đáng được
họ xã giao thân tình đến vậy.
Gần người sang bỗng nhiên mình được sang lây,
cái sang nhờ danh người khác làm tôi đâm hoắng,
quên béng thân phận mình là người trần mắt thịt.
Gía lúc ấy, Phong tôi được vị quan trời nào đó gắn cho
cái mề đay do công lao lên trời du lịch
có phải “Xièxiè” (cảm ơn) họ cho đến khi hạ huyệt xuống
Âm ti vẫn sướng âm ỉ để “Xièxiè” ma không!
Giống người kể cũng lạ, khổ mãi không sao, may mắn được người ta cho nếm tí sướng đã như mình bỗng chốc cao sang, vênh vang ra mặt, hớn hở ra trò; ra cái đều: Ông được lên tiên đây, ông cũng là tiên đây...! Sau về nằm gác tay lên trán nghĩ lại chuyện giấc mơ ấy mà ngượng mãi, xấu hổ mãi tận giờ.
Tiệc đang bốc tới độ cao trào cuộc vui,
cốc chạm cốc canh cách, ồn ào hưng phấn những tiếng “dzô nào, dzô đi, chúc mừng,
chúc mừng”, bỗng một vị quan trời râu tóc bạc phơ, diện bộ quan phục đồng màu gấm
trắng cùng hai tiểu đồng, cũng y phục trắng phau, trắng bốp bước đi khoan thai
nhàn nhã như dạo chơi, gặp đám vui thì rẽ vào. Vị này là Kim Tiên Bạch. Chủ tiệc
nhanh chóng bày bàn tiệc mới rất thịnh soạn, trịnh trọng mời Kim Tiên Bạch.
Nhìn thấy chai rượu quý, chai rượu đó dưới trần gian mua nó phải hàng vài nghìn
Ðô la. Sợ chủ tiệc mời mình rượu quý hiếm, đắt tiền. Dân nghèo trần gian còn
chưa đủ cơm ăn áo mặc, mà trên trời cứ rượu chè bết xi lết, lãng phí, trần gian
họ biết, họ oán cho, họ sẽ không sùng bái nữa thì lấy của ngon vật lạ đâu mà ăn, vậy thì hết lộc! Trước khi uống, Kim
Tiên Bạch hỏi chai rượu thết ông giá tiền bao nhiêu tiền. Một vị quan trời đứng
gần, biết tính Kim Tiên Bạch bèn tâu một câu lấp lửng:
- Thưa, chai rượu này chẳng đáng là bao
đâu, ba bốn chục nghìn đồng là kịch giá...
Kim Tiên Bạch cầm chai rượu xem cái cổ rụt,
ngắm cái đít lồi, nhìn mác trước, ngó nhãn sau thấy toàn tiếng Tây, ông không
tin chai rượu ấy giá mấy chục nghìn đồng. Nghi bọn họ nói dối, mua nhiều bảo
ít. Ông nói:
- Các vị nói thế nào chứ, chai rượu Tây
sịn thế này mà có ba bốn chục nghìn thì lão không tin… lão không tin!
Một vị quan trời khác đứng cạnh đón chai
rượu từ tay Kim Tiên Bạch, xoay xoay mấy vòng chai rượu, vờ xem cái nhãn, giả
nhìn đít chai, rồi nói:
- Chai rượu này chưa đến bốn mươi nghìn
đâu cụ ơi! Nhãn mác Tây nhưng nó được “sản xuất” tại Việt Nam, dân công rẻ nên
giá thành chỉ thế thôi. Rượu ngoại nhập khẩu cơ, thuế nọ thuế kia cộng vào mới
thành vài chục triệu đồng một chai chớ!
HXH
(Còn nữa)