Phần II
Cõi
thiên đường (25)
Tiếp theo
Vô cớ, bị Thánh Mẫu trút giận vào tôi, tôi bực lắm, định “đấu” lại bà một trận. Còn đang suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói, thì may sao một vị Biểu tào vận bộ đồng phục gấm màu vàng tơ, hoa văn dệt nổi hai chữ phúc chữ lộc ngoặc lấy nhau trên nền vải áo, tay cầm chai rượu Tây đến trước Thánh Mẫu, bật nút rót ra chén mời Thánh Mẫu chén đầu tiên để bà khai tiệc, chén thứ hai là Huệ, chén thứ ba cho Nhàn, rồi bà cầm chén rượu giơ cao chúc tụng mọi người, mọi người cũng giơ cao chén rượu chúc lại. Bà nhấp một hụm rồi lạnh lùng đưa chén rượu cho tôi. Vì không hiểu tập tục nhà trời, tôi cứ cầm chén rượu đứng như trời trồng giữa hội trường đông đủ quan lớn quan nhỏ ăn mặc loè loẹt như đám hề tuồng nhí nhố khoe những bộ xiêm y đủ sắc màu.
Bấm
nhẹ vào người tôi, Huệ bảo:
- Mẹ
cho, sao anh không tạ ơn mẹ rồi uống đi.
Chúng
tôi nghèo thì nghèo thật, phó thường dân thì phó thường dân thật nhưng chén rượu
thừa, miếng cơm thừa dù của trời chăng nữa, chết đói cũng không thèm. Đặt trả
ly rượu xuống bàn ngay trước mặt Thánh Mẫu, tôi hung hăng kéo áo Minh định rời
khỏi bàn tiệc. Thánh Mẫu nắm tay tôi, níu tay Minh bảo tôi ngồi xuống cạnh Huệ,
Minh ngồi cạnh Nhàn.
Rồi bà nói
với Huệ:
- Hai
thằng này làm mẹ thích! Bảo Phán quan Biểu tào đưa chai rượu mới ra đây để mẹ
tiếp hai đữa - mau! Rồi bà quay sang bảo tôi:
- Làm người
phải biết kiêu hãnh mới đáng làm người. Làm người mà nhỏ nhen tư túi, tham ăn tục
uống, ăn của thừa, của đút lót thì làm chó mèo cho đúng bản chất.
Sau
đó mọi của ngon vật lạ trên mâm tiệc Thánh Mẫu tiếp đầy bát cho tôi và MInh.
Thánh Mẫu có tài mẫn tiệp, nói năng nhỏ nhẹ và có
sức thuyết phục, đoán trước được ý tôi định nói gì để đưa ra câu cần thiết chế
ngự bớt tính thẳng ruột ngựa của tôi trước đám đông.
Bà bảo:
- Cõi Trời, cõi Trần, cõi Âm đâu đâu phàm là giống
có mắt, có mũi, có mồm, có tay đều tham lam như chó cả. Mắt nhìn thấy của là muốn
lấy, tay sờ thấy của là muốn vơ, mũi ngửi thấy mùi thịt, mùi cá là xui thằng mồm
ăn lấy ăn để. Những kẻ làm quan càng to càng tham lam, có mắng mỏ, chửi rủa những
đồ mặt dày ấy cũng chẳng coi vào đâu. Mắng chỉ phí lời. Quân tham lam đó, chúng
coi “tiền là tiên là Phật”, mọi nhân nghĩa ở đời với chúng đều xem như chuyện
nhỏ trôn kim, không thèm quan tâm.
HXH
(Còn nữa)