Phần II
Cõi
thiên đường (24)
Tiếp theo
Khách
khứa lục tục kéo đến dự tiệc toàn các quan mũ cao áo dài, những thiên binh,
thiên tướng, 11 vị Tào Phán quan, 12 vị Hành Khiển, các Thiên Lôi, chư vị thánh
thần, Nam tào, Bắc đẩu, tiên bà, tiên cô... Ông, bà nào cũng đem theo gói hay
hộp tặng phẩm. Người không đem hiện vật thì thủ trong túi chiếc phong bì làm
quà tặng. Nghĩ ra tôi, Huệ, Nhàn và Minh đi mồm không. Ði ăn tiệc mà đi mồm
không cứ áy náy, vô duyên thế nào ấy, không đúng “mốt” lệ làng thời hiện đại
rất chi là ngại. Tôi quay sang hỏi Huệ:
- Em có tiền không?
Huệ
hỏi lại tôi:
-
Anh cần tiền làm gì?
-
Bỏ phong bì làm quà tặng.
-
Vẽ chuyện, việc gì phải sĩ diện với đám quan giời ơi đất hỡi, hợm của hợm tiền,
hợm chức hợm quyền này chứ!
Là tiên nữ trên trời, nhưng Huệ từng là con nhà lính nơi trần gian
nên tính Huệ thẳng băng như sợi dây bật mực tàu lên khúc gỗ để xẻ cho thẳng ván
quan tài. Hễ thấy điều trái tai gai mắt Huệ đả cho tới kịch số cùng. Những vị
quan trời thanh liêm thì quý, nể phục tính cách ấy của Huệ, còn kẻ gian manh
thì e dè khi giáp mặt Huệ.
Huệ nắm tay tôi, Nhàn
cầm tay Minh bước vào hội trường giữa những ánh mắt, nụ cười đầy thiện cảm, rồi
những cánh tay ở các bàn xa giơ cao vẫy chào Huệ. Huệ, Nhàn liên tục chắp hai
tay đáp lễ người đằng trước, người phía sau. Cũng cả những anh mắt soi mói tôi
và Minh. Minh và tôi đều nhận thấy nên chúng tôi vô cảm, lạnh lùng với tất cả.
Bữa tiệc hôm ấy Huệ là người nổi đình đám, được chú ý nhất, do bộ đồ quân nhân
Huệ mặc trông rất khỏe khoắn, thon gọn, tươi tắn đẹp như lính văn công nơi trần
gian.
Huệ
hào hứng giới thiệu tôi và Minh với nhiều người quen của mình. Có điều lạ mỗi
người Huệ giới thiệu tôi ở một vị trí: Lúc là bạn chiến đấu hồi Huệ bị đày
xuống trần gian, lúc là anh trai, lúc là bạn học, lúc là người yêu sắp cưới
ngày xưa… Sự cảm tình của Huệ với người đó đến đâu Huệ đặt tôi “ngồi” vào vị
trí đó. Với vị này thì chân tình, sang người khác là bỡn cợt như chế giễu họ,
biến tôi thành trò hề lúc sắm vai nọ, khi đóng vai kia chóng quay mày mặt.
Hình
như đến dự tiệc hôm đó nhiều người tò mò mà đến. Đến để xem anh trọc phú khoe
khoang sự giầu có, chẳng ai ăn uống gì mấy, cỗ bàn bia rượu thừa mứa bỏ lại đầy
bàn sau đó. Một lão Tào thần tép riu theo hầu quan Hành khiển lợi
dụng quyền thế mua rẻ bán đắt đất đai nơi trần gian giàu lên một chút đã vênh
vang hợm của, khoe nọ khoe kia ầm trời.
Huệ
giới thiệu tôi với Thánh Mẫu, Nhàn giới thiệu Minh. Thánh Mẫu là người đàn bà
đẹp, rất đẹp. Nói cho đúng bà rất đẹp lão; trông đoan trang phúc hậu. Tôi đoán
bà chỉ khoảng trên dưới 50 tuổi, Huệ bảo bà không có tuổi, bà sinh cùng trời
đất, thọ cùng trời đất. Với Việt Nam bà là mẹ Âu Cơ sinh ra trăm trứng, nở ra
những trai tài gái giỏi biết gìn giữ non sông gấm vóc của tổ tiên vĩnh hằng. Bà
giống Nữ Oa đội đá vá giời của người Trung Quốc đẻ ra lũ độc tài chuyên cướp
đất đai hàng xóm về làm của mình, đầy ải con dân ra chiến địa máu chảy đầu rơi.
Giống như Châu Âu, Ả Rập, Do Thái, bà là Eva cùng Ađam rủ nhau ăn trái cấm để phải chịu trách nhiệm như nhau về tội lỗi cấm kị của cha trời.
Bà nghiêm nghị dến khó tính. Nhưng ở bà luôn có tình thương bao la với mọi sinh linh của cả ba cõi: Âm, Trần và cõi Tiên. Bà chẳng bao giờ ghét bỏ ai. Ai làm điều tốt bà động viên kích lệ, ai cố tình làm điều xấu xa bà mắng mỏ, đầy ải, biết hối cải thì bà lại thương yêu rất công bằng. Ðó là bản chất vốn có của những người mẹ Việt Nam anh hùng. Tuy bà nghiêm nghị là thế, nhưng vẫn có những đứa con lạc loài, đứa con bạc ác đươc sinh ra. Đó là sự sinh ngoài ý muốn tốt đẹp vốn có của Thánh Mẫu.
Lúc đầu, thái độ Thánh
Mẫu lạnh lùng không mấy quan tâm đến tôi và Minh. Bà cho Huệ ngồi cạnh bên
phải, Nhàn bên trái, còn tôi và Minh bà khinh khỉnh để đứng trơ thổ địa ra làm
tôi và Minh rất bực mình. Thấy Minh ngoắt người định bỏ đi, tôi vội giữ Minh
lại. Lúc ấy tôi cũng bực lắm, nhưng vì tính tò mò muốn xem sự thể đầu cua tai
nheo bữa tiệc nhà trời ra sao nên tôi cố chịu đựng, đứng đực ra như thừa giữa
đám quan trời rỗi việc, rách việc bầy đặt tiệc tùng ăn nhậu cho sướng miệng!
Nếu không phải bà là Thánh Mẫu như Huệ giới thiệu thì tôi đã cùng Minh bỏ đi
tức thì. Lúc sau Thánh Mẫu quay sang nói với chúng tôi giọng đầy phẫn khích:
-
Các ngươi là quân người trần mắt thịt tham lam dơ dáy, thấy gái như mèo thấy
mỡ. Con gái ta ở dưới đó hai mươi năm các ngươi đầy ải chúng nó xuýt nữa thân
tàn ma dại. May các con ta không sao chứ nó mà làm sao ta sẽ làm mưa gió, bão
giông tiêu diệt hết cái giống người tham lam ích kỷ, lúc nào cũng chỉ thích gây
binh đao khói lửa giết chóc nhau như giết cóc giết nhái. Ta không hiểu nổi đầu
óc giống người trần mắt thịt ra sao nữa? Hơi tý là đánh nhau. Tranh nhau thẻo
bờ ruộng là kéo cả ổ, cả nhà, cả họ cả hàng ra giữa cánh đồng đánh chửi nhau
lộn tùng phèo. Ta ghét các ngươi; ta ghét
lòng dạ hẹp hòi, đố kị, hay ghen ăn tức ở của các người!
HXH
(Còn tiếp)