Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                           Phần II

            Cõi thiên đường (2)

 

Nói xong câu ấy anh nhân viên nhà nghỉ cười hi hi, điệu cười “tra muối” cho thêm mặn câu khôi hài của mình. Giữ nguyên nụ cười nguỵ tạo trên môi, anh ta xách mỗi tay một túi giúp chúng tôi và dẫn chúng tôi lên tầng hai nhận phòng. Nhận phòng xong, chờ tay nhân viên đi khỏi Duy lại mắng:

       - Ông đốc chứng ngu từ bao giờ thế? Nó không hỏi đăng ký kết hôn ông lại nhắc nó, dạy nó “lạy ông tôi ở bụi này”. Nhắc thế, ngứa tiết, nó đòi xem đăng ký kết hôn thì sao? Mà lúc đi, vội quá quên có đem đâu. Không đủ thủ tục giấy tờ nó không cho thuê phòng, đêm ra gốc cây rải nilông mà ngủ chắc? Hay ông bắt tôi về nhà lấy? Hai thứ tóc trên đầu còn dại. Ngu! Biết ông ngu lâu thế này ngày xưa tôi lấy cái ghế đá công viên còn hơn lấy ông làm chồng.

       - Thì tôi biết đâu. Ngày xưa tôi với bà vào khách sạn nào mà chẳng phải nộp chứng minh thư nhân dân và đăng ký kết hôn. Giờ thoáng thế này thì những người không phải là vợ chồng cũng thuê phòng ở với nhau bét nhè được ư? Nhà nghỉ, nhà trọ, khách sạn bây giờ họ coi luật hôn nhân & gia đình của xã hội chỉ là thứ tượng trưng hay sao ấy nhỉ? Hèn nào đêm Noel vừa rồi nhà mình khách đến chơi đông quá tôi đi thuê nhà nghỉ cho các bác các chú ấy nghỉ tạm, đến đâu họ cũng trả lời hết phòng! Họ bảo: “Noel và Tết Tây năm nào nhà nghỉ toàn thành phố chẳng “cháy phòng”, bác ơi”! Không thuê được phòng phải về trải chiếu dưới nền nhà cho khách ngủ cứ áy náy mãi về việc ấy. Người các tỉnh bây giờ chơi sang quá đi mất, Tết Tây, đêm Noel kéo nhau ra Hà Nội ăn chơi, chật kín mấy nghìn cái nhà nghỉ, khách sạn. “Khùng” quá ha!

       Duy sắp xếp quần áo, đồ ăn thức đựng, rải lại ga giường, chỉnh lại đệm xong rủ tôi ra biển tắm luôn. Tôi lấy lý do đi đường xa đang mệt tắm ngay không lợi sức khỏe. Nhất định Duy không chịu, bắt đi tắm luôn lúc ấy. Tôi phải giả vờ kêu đau đầu và lăn quay ra giường, vờ rên:

       - Ới giời ơi nhức đầu quá.

       - Ra biển để tắm chứ không phải đi biển để nằm vật ra như khúc gỗ thế đâu nhá!

       Mặc Duy mắng cho sướng miệng, làm như mình đau đầu thật, đau lắm, hai tay tôi ôm đầu, co người như con tôm rên to hơn. Rên vờ. Tưởng tôi đau thật, Duy không rủ đi tắm nữa. Duy đành ra biển tắm một mình kệ tôi nằm lại đó. Trước khi đi Duy còn dấn thêm một câu càu nhàu:

       - Người gì cứ ì thân cụ như người mã, toàn thấy nằm là nằm…

       Duy đi rồi, tôi vi vu chìm vào giấc ngủ.

 

       Đang tha thẩn trên bờ biển thì một chiếc thuyền ghé sát vào người, và dường như có người đẩy tôi lên thuyền, cái thuyền vun vút lao đi đưa tôi đến nơi không hiểu đảo hay đất liền. Ở đó cây cối um tùm, cây nào quả cũng sai chíu chít, chín vàng rực một vườn toả mùi thơm ngọt ngào. Tôi bỗng thấy khát nước, chẳng suy nghĩ gì, tôi với hái luôn mỗi tay một quả đào. Chưa kịp cắn miếng nào thì hai thiên binh đã hiện ra đứng cạnh. Một ông mặt đen, một ông mặt đỏ, ông túm tay này, ông nắm chặt tay kia bắt quả tang tôi ăn trộm đào. Ông mặt đen râu ria tua tủa đầy cằm, ông mặt đỏ không râu nhưng đôi lông mày xếch ngược, ông nào cặp mắt cũng trắng dã trợn trừng đảo qua đảo lại, chân giậm uỳnh uỵch, tay múa chuỳ, múa đao hầm hừ nạt nộ ra oai rồi lôi tôi trói nghiến vào gốc cây với lý do tôi ăn trộm đào quý của Ngọc Hoàng. Biết việc làm của mình là sai tôi nói lời xin lỗi nhưng hai vị ấy không cho xin lỗi. Họ bảo trên trời không có lệ xin lỗi, hễ ai trộm cắp, ăn cướp, tham ô, tham nhũng là trị tội thẳng thừng. Của trời miễn xâm phạm, của trời lấy một phải đền mười. Trói tôi vào gốc cây xong, ông cầm chuỳ, ông cầm đao với bộ mặt trừng trộ đứng canh hai bên.

       Một đoàn tiên nữ xiêm y rực rỡ tha thướt hiện ra lả lướt múa xung quanh, chẳng hiểu họ múa để làm gì, múa cho ai xem? Múa cho tôi xem ư? Chắc là không rồi. Ðể hai vị thiên binh xem? Nhưng hai vị ấy mặt mũi đang hầm hầm thế kia? Tôi thì cả chân lẫn tay bị trói chặt,  xem sao được múa! Tôi tiêu cực bằng cách nhắm chặt hai mắt và ngoảnh đi. Bị trói, bị dọa đánh, ai thiết gì xem. Hễ tôi nhắm mắt vào là hai vị thiên binh lại thét, quát bắt tôi mở mắt ra. Bực mình tôi ngoảnh mặt đi nơi khác, họ lại bắt tôi ngoảnh lại phía đàn tiên múa. Kệ họ quát, thét tôi vẫn bướng bỉnh nhất định không xem, không thèm xem. Có lẽ cả thiên đường, địa ngục và trần gian chưa có trường hợp ai bị trói, bị ép xem múa hát kiểu như tôi lúc ấy. Muốn phản đối nhưng thấy hai ông bắt trói tôi bộ dạng dữ dằn quá nên tôi không dám phản đối gì. Lúc ấy người tôi, chân tay tôi cứ rủn cả ra như chân tay mượn. Và Huệ hiện ra, Huệ vờ như vô tình đi qua gặp tôi:

       - Ô… sao anh Phong lại thế này?

       Rồi Huệ quay sang hỏi hai thiên binh, thiên tướng, người bắt giữ tôi:

       - Sao hai bác bắt anh ấy?

       Ông mặt đen trả lời:

       - Gã này ăn trộm đào quý của nhà trời, chúng tôi bắt quả tang.

       - Hai bác thả anh ấy ra, bạn em đấy. Một hai quả đào thì đáng gì mà bắt trói bạn em thế này?

       - Bạn của cô Huệ à? Nếu là bạn cô dù có lấy nhân đan, ngọc quý của Ngọc hoàng cũng chẳng sao, của chùa ấy mà!

                         HXH

(Còn nữa)

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ