Phần
II
Cõi thiên đường (1)
“Từ mộ huyệt cõi âm vọng đáp
Hãy sống đi rồi biết
Vời vợi cao xanh chỉ thấy mây cười”
(Thơ Lý Phương Liên)
Tỉnh dậy sau một đêm ngủ say li bì với giấc mơ trên.
Tôi vừa dụi mắt ngồi dậy đã nghe tiếng Duy, vợ tôi ca cẩm:
- Ngủ gì mà gáy pho pho như kéo gỗ không cho người ta ngủ gì sất. Xưa nay ông ngủ có gáy to thế bao giờ đâu cơ chứ? Nằm cạnh người gáy to như bò, ma Tây cũng chẳng ngủ được nữa là cái thân tôi, già cả, lại đang bị bệnh khó ngủ. Bị đánh thức giữa chừng không làm sao ngủ lại được nữa, giời ạ!
Tôi chẳng dám nói gì
cứ lặng thinh coi như tai mình bị điếc, mặc cho Duy cự nự. Rồi cả tuần lễ sau
đó tôi như người mất hồn, ăn không biết ngon, ngủ không yên giấc, đầu óc cứ
bâng lâng tiêng tiếc, cảm thấy như vừa đánh mất thứ gì to lớn quý giá lắm,
không nghĩ xa cũng chẳng thiết nghĩ gần, người cứ mụ mị, ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.
Duy nhận ra sự khác thường ấy nơi tôi; thấy tôi đứng đâu ngồi đâu cũng không
yên, ra ngẩn vào ngơ, chốc chốc lại thở dài đánh thượt. Duy sinh nghi nhìn tôi
soi mói, rồi trừng mắt hỏi:
- Ông bồ bịch, nhớ
nhung con mẹ nào mà cứ thở dài thượt thượt cả ngày thế?
Tôi bảo:
- Nhớ “con mẹ” sáu tấm!
Sợ tôi mắc troét (Stress), Duy bàn đi nghỉ mát, tắm biển vài
ngày. Ở nơi đông người vài hôm cho tôi cân bằng tinh thần, cho khuây khoả. Tôi
thấy thích nên tán thành đi biển theo ý vợ. Duy bảo thuê taxi, tôi sợ đi taxi tốn
tiền nên bàn đi xe khách cho rẻ.
Sáng hôm sau Duy xách
một túi, tôi xách một túi tư trang ra bến xe buýt. Thấy chiếc xe buýt là là ghé
bến, cửa tự động mở, chẳng hiểu nếp tẻ, tôi sấn tới cửa định leo lên, liền bị
Duy kéo áo lôi giật lại mắng xơi xơi:
- Ông bây giờ mất trí
rồi hay sao ấy, bạ xe nào cũng leo lên thế thì nó cho ông đi Văn Ðiển. Ông muốn
đi Văn Ðiển hả? Xe này đi Văn Ðiển thật đấy, ông lên đi, nó đưa ông đi ngay bây
giờ!
- Thì tôi vừa từ Văn
Ðiển về xong! - Tôi vừa nói vừa cười, Duy không hiểu ngụ ý câu nói ấy, liền lườm
tôi một cái sắc lẹm kèm thêm cái nguẩy người quật cả cánh lưng to bè vào mặt
tôi, “ra điều bà đây đang tức bực lắm rồi”. Những người đứng chờ xe buýt thấy
thế bật cười thành tiếng làm tôi ngượng chín người.
Một chiếc xe buýt
khác nữa là là ghé bến, tôi vẫn đứng đực không dám lên, sợ lên không đúng xe lại
bị ăn mắng lần nữa. Duy giục:
- Lên đi chứ, ông định
đợi chuyến sau à? Xe sang Gia Lâm đấy. Không hiểu sao mấy hôm nay tôi thấy
ông cứ đờ đờ đẫn đẫn như người mất hồn, bị con mụ nào bắt mất hồn mất vía thật
rồi!
Ðúng
thế, mấy hôm nay, bất cứ lúc nào và làm gì, nhất cử nhất động tôi đều bị Duy mắng.
Mắng liên tục, hình như có người xúi khiến Duy mắng tôi. Trước đây có thế bao
giờ, Duy cưng chiều tôi từ miếng ăn hụm uống, tôi không thích ăn thứ gì là Duy
cũng không thích thứ ấy luôn cùng tôi. Tôi không thích ăn rau xà lách sống là
Duy không hề mua rau sống bao giờ nữa, mặc dù món ấy Duy rất thích, rất khoái khẩu. Duy bảo “ăn rau sống mát ruột”. Duy thay
đĩa rau sống bằng đĩa dưa chuột gọt vỏ thái lát rất ngon để chiều khẩu vị của
tôi. Thấy tôi không thích ăn thịt trâu, thế là ngay cả thịt bò Duy cũng không
mua về ăn, sợ mua nhầm phải thịt trâu, vì người bán hàng ở ta thiếu sự thật
thà, bán thịt trâu lừa các “thượng đế” là thịt bò là chuyện thường ngày ra chợ
là gặp. Lý do tôi không ăn thịt trâu có duyên do thế này: Một lần xem người ta
giết trâu, thấy cách người ta giết con trâu dã man qúa: Một người lực lưỡng mặt
đỏ phừng phừng, tay trái nắm chặt sợi dây thừng sát sẹo mũi
con trâu, tay phải vung búa giáng một nhát đánh đốp trúng giữa đỉnh thóp, con
trâu hộc lên một tiếng, bốn chân khuỵ xuống tức thì, hai mắt nó trợn trừng trắng
dã nhìn người vừa giết mình đầy căm hận rồi gục xuống phì nhớt dãi đầy hai bên
mép. Họ xúm lại, người cắt cổ
hứng tiết vào chậu, kẻ chặt chân, đứa mổ bụng lột da, moi ra một đống ruột
già ruột non, cả cái dạ dày phồng căng bùng nhùng một bọc to, rồi họ rạch dao
tuôn ra một đống phân để lựa lấy lớp lá sách ăn cho giòn, cho khoái khẩu. Tôi
nhìn thấy những con sán xơ mít ngọ nguậy tự ngắt mình ra từng khúc dèn dẹt hồng
hồng bò đi tứ tung trong đống phân, cỏ và máu trâu đọng thành vũng. Xem giết
trâu vào ban đêm nhìn thấy những con sán dây sáng xanh như đom đóm nghĩ mà
kinh. Tôi sợ món thịt trâu, dị ứng với thịt trâu bởi vài lần trông thấy người
ta giết thịt tương tự vậy.
Xuống
xe buýt trong bến xe Gia Lâm, Duy cầm tay tôi lôi xếnh xệch sang xe khách để đi
Hải Phòng. Lên một chiếc xe của hãng Hoàng Long, trên xe mới có một nửa khách.
Duy ấn vai tôi ngồi xuống một chiếc ghế trống, tôi chưa kịp dịch người dành chỗ
cho Duy ngồi, Duy đã:
-
Dịch vào, định ngồi mình ông một ghế chắc? Nhà xe người ta chả để cho ông ngồi
một mình một ghế đâu. Nếu ngồi một mình ông trả tiền gấp đôi thì được!
Ngồi
trên xe, từ Gia Lâm đến Hải Phòng, cứ hễ tôi nói câu gì, bất kể sai hay đúng
cũng bị Duy chặn họng: “Thôi ông im đi…” đánh bốp một cái. Hoặc tôi có động tác
gì, như ngọ nguâỵ chạm vào người Duy là Duy lại “ứ ừ” ngấm nguýt tôi ngay. Một
bà ngồi nghế trên chắc bị say xe, xoa dầu gió, mùi dầu làm tôi khó chịu, tôi lấy khẩu
trang đeo vào miệng cũng bị Duy ca cẩm:
-
Gớm chết, mùi dầu của người ta thơm như mùi nước hoa thế mà cũng… sĩ diện. Khẩu trang với cả rọ mõm!
Xuống đến biển, Duy lại
lôi xềnh xệch tôi và cái túi vào nhà nghỉ. Nhân viên nhà nghỉ bảo:
- Bác cho cháu mượn
chứng minh thư nhân dân.
Tôi bảo:
- Cả giấy kết hôn nữa
chứ!
Cậu nhân viên cười, bảo:
- Không cần đâu bác ạ.
- Sao không cần? Nhỡ
hai chúng tớ không phải vợ chồng thì sao?
- Dù hai bác không phải
vợ chồng cũng vô tư nghỉ ở nhà nghỉ của cháu cả tháng cũng không sao, thời buổi
bây giờ mà bắt khách xuất trình đăng ký kết hôn thì chỉ ma vào nghỉ!
HXH
(Còn nữa)