Phần 1
Cõi âm
(49)
Tiếp theo
Sáng hôm sau tân cụm trưởng Phùng Văn Phi “chấp chính” ngay. Tính khí Phi
thường nóng hôi hổi vậy. Công việc không làm ngay để đấy sợ ôi, miếng ăn không
ăn ngay để đấy sợ nó thiu! Phi đảo quanh địa bàn mình phụ trách một vòng. Phi
luồn ngõ trước. Phi lách ngõ sau. Phi đăm chiêu ngắm cái ao tù. Phi rẽ vào kiểm
tra cái nhà xí, rồi sang vặn vặn cái vòi nước công cộng. Đếm đếm cái cột dèn,
xoạc gang tay đo đo cái rãnh thoát nước, sải bước chân đo chiều rộng đoạn vỉa
hè… Trông thấy mấy chiếc xe ôtô đang đậu cân, bán vôi xây bên đường. Phi lừ lừ
đi đến hất hàm, hỏi:
- Này! Các cậu ở đâu đến đây bán vôi?
Một thanh niên đang cầm cuốn sổ đứng ghi mã cân hỏi lại Phi:
- Ông là cái thá gì mà hỏi linh tinh.
Phi vặn lại nó:
- Tao là gì mà mày không biết à?
Nó cự lại Phi:
- Ông làm gì thì ông biết chứ chúng tôi ở xa tới bán hàng làm sao biết được!
Câu trả lời làm Phi nóng mắt:
- Nói cho mày hay nhé! Tao là cán bộ phụ trách địa bàn này, tao có thừa
quyền để hỏi chúng mày. Vôi của mày đủ giấy tờ thuế má chưa? Mà cho dù mày đủ
giấy tờ thuế má tao cũng không đồng ý cho đỗ xe bán hàng bừa bãi trên địa bàn
của tao phụ trách. Mày có biết bụi vôi của chúng mày độc hại, nguy hiểm thế nào
không? Hít phải bụi vôi của chúng mày, sẽ bị rỗ hai buồng phổi gây ra ho lao
chết cha con người ta thì sao? Xung quanh đây toàn cán bộ, công chức nghỉ hưu,
người ta cần sự yên tĩnh để dưỡng lão mà chúng mày cứ làm náo loạn cả lên thì
ai người ta ngủ được.
- Ngủ gì ngủ cả ban ngày?
- Thằng này hỗn, nhà tao tao thích ngủ ngày, ngủ đêm, ngủ lúc nào tao ngủ,
mày ở đâu đến mà đòi cấm chúng tao ngủ ban ngày?
Lời qua tiếng lại mãi nghe chừng khó rứt. Cứ để mấy thằng cửu vạn cãi cùn,
chuyện to ra công an đến, họ dẹp không cho bán thì nguy to. Chủ xe vôi vội chạy
đến:
- Cho em xin lỗi bác, thằng này làm thuê không biết gì đâu bác nói với nó
làm gì? Em cơ! - Rồi anh ta cầm tay tân cụm trưởng rủ đi:
- Mời bác vào đây uống với em chén nước.
Phi giật vội tay ra:
- Tao không biết uống nước.
- Mời bác uống cốc bia vậy.
- Bia bọt cái cóc khô!
- Bác cứ đùa em, cóc khô thối khẳm, vía bố em chẳng dám mời bác.
Vì không thể giằng tay ra được Phi đành theo chủ xe vào quán. Phi kiên
quyết từ chối mà hắn cứ cố tình mở chai bia rót đầy ứ ự hai cốc vại. Làm như
Phi thân tình với hắn đã từ lâu, hắn dúi cốc bia tận tay bắt Phi cầm để chạm
cốc cùng hắn, thế có vô duyên không chứ. Hắn gọi thêm đĩa mực nướng thơm nức
bày ra bàn nữa. Nể tình quá, nể hắn quá Phi đành phải chiều ý, uống cho hắn vừa
lòng. Lai rai, nhấm nhí mực mực bia bia dần dà đĩa mực nướng cũng bay, năm sáu
chai bia cũng cạn trơ tận đáy nằm quay lơ dưới gầm bàn, cả mấy túi lạc rang bùi
thơm mùi húng lìu cũng chỉ còn lại ít vỏ lụa thi nhau bay chới với chơi vơi cùng
đám ruồi nhặng. Mặt Phi đỏ tía lên đến tận đỉnh cái đầu hói bóng nhẫy. Ðôi mắt
lươn ti hí càng thêm tí hỉn tí hin hơn, làm cho tân cụm trưởng không thể nào
nhìn rõ những đám bụi vôi đang tung hoả mù vào nhà bà con dân phố được nữa. Ðó
là ngày đầu tiên “chấp chính” của tân cụm trưởng Phùng Văn Phi. Những ngày sau
nữa còn vô khối chuyện hay ho dài dài ra cái phết.
Xin tạm dừng để hồi một tí “ký ức” về thời gian phục vụ cách mạng của tân
cụm trưởng Phi.
HXH
(Còn nữa)