Phần 1
Cõi âm (50)
Tiếp theo
Anh công nhân lái xe xí nghiệp chế biến dược liệu, chuyến nào chở cành cây, lá thuốc về nhập kho cũng thấy thừa ra so với hoá đơn vận chuyển vài ba yến, thậm chí hàng tạ. Nơi xuất, xuất nhầm chăng? Nỏ phải thế! Số bao hoài sơn, bạch truật, xuyên khung, ý dĩ, đương quy... bốc lên xe bao nhiêu, lúc giao trả kho vẫn đầy đủ như đếm đầu lợn con rồi mà khi nhập kho vẫn dư thừa vài yến. Có chuyến hàng tạ, lạ thế chứ! Bởi sân phơi, lò sấy mãi tít trên rừng xanh núi đỏ, nơi gieo trồng dược liệu, trên đường vận chuyển, xe phải vượt sương rừng mưa núi, qua sông qua phà hoài sơn, bạch truật, xuyên khung, ý dĩ... “các hắn” tự hút ẩm mà tăng cân. Có thế mà nghĩ mãi mới ra. Cái đầu... cái đầu mình sao nó chậm tiến hóa quá đi, chậm hiểu quá đi”! Nếu đem nhập tất trả kho thì phí của giời… ơi quá. Lái xe Phi đành phải chuẩn bị sẵn vài chiếc bao tải để chuyến chuyến rút ruột “công trình” mỗi bao một ít gọi là, để có vài yến bán cho dân buôn thuốc bắc phố Lãn Ông lấy tiền bỏ túi! Dân gian chẳng có câu hay ra phết là gì: “Làm nghề nào ăn nghề ấy”. Chí phải. Vậy cho nên lái xe Phi cũng phải chở hàng gì ăn bớt hàng ấy vậy; chở hoài sơn ăn bớt hoài sơn, chở bạch truật ăn bớt bạch truật, chở đỗ trọng ăn bớt đỗ trọng, chở táo Tàu ăn bớt táo Tàu…
-“Thằng to ăn to, thằng bé ăn bé tao thằng chăn nghé cũng phải bẻ cành phi
lao” chớ!
Một chuyến chở ý dĩ, kỉ tử, táo Tàu từ biên giới về, dân buôn thuốc bắc đánh
hơi thấy gạ mua nhiều:
- “Nếu ông anh bán cả xe bọn em cân tất”! Máu tham nổi lên căng hai mép cá
ngão, Phi bán luôn vài kiện. Bán xong, cầm mớ tiền trong tay, mới chột dạ. Ðây
là mặt hàng quý hiếm để chế biến thuốc bổ bồi dưỡng cho cán bộ cao cấp TW, và
các cán bộ quân đội đang chiến đấu trong chiến trường. Thiếu một hai yến còn có
thể lý do lý trấu trí trá được, thiếu một lúc nửa tấn, khi nhập kho, thủ kho phát
hiện ra thì rũ tù như chơi. Đã trót bán rồi không thể mua đâu để thế vào cho đủ
được. Mà trên thị trường tự do gì ra có mà mua. Vì đây là thứ hàng nhập bằn
ngoại tệ. Phi liền nghĩ ra một kế: ghé xe vào chợ mua dăm chiếc bao tải, chạy
đến chỗ đường vắng, dưng xe lại san mỗi bao một ít ra cho đủ đầu bao theo hoá đơn nhập rồi phóng xe
tới đoạn có hồ nước cạnh đường, Phi ngoặt tay lái cho xe nhảy tõm xuống tắm cái
cho mát cả xe lẫn người.
Khi xe hàng nằm gọn dưới hồ rồi máy xe còn sôi ùng ục dưới nước một lát mới
chịu nằm im. Vì có chủ định trước nên Phi đã mở sẵn cửa và chỉ việc trườn người
bò ra. Để người ướt thướt như chuột, Phi lóp ngóp bò lên bờ tìm tới bưu điện
gọi về xí nghiệp báo cáo vấn đề xe rơi xuống hồ để xí nghiệp cử người lên vớt
hàng!
Xe mất phanh, mất lái làm em mất cả điều khiển nên mới xảy tai nạn đáng
tiếc ấy vậy! Ai bảo các thủ trưởng bắt em lái mãi cái xe cũ nát, không cho đè bẹp
vài người đi đường là may rồi. Nó mà đè chết dăm người thì xí nghiệp ta có mà
đền ốm cho mà xem!
Ðã suốt đời làm công nhân rồi, nay nghỉ hưu Phi thử làm cán bộ dăm năm xem
có đúng như câu ca dân gian: “Ba mươi năm
đại tá, không bằng một khoá uỷ ban”. Phi xung phong làm cụm trưởng là vì lẽ
ấy.
Cạnh nhà Phi có cái ao tù bỏ hoang nằm kề hàng rào dây thép gai doanh trại
quân đội. Đơn vị quân đội tưởng ao đó do phường K quản lý. Phường K lại ngỡ ao
của quân đội. Nước cống nước rãnh các nhà quanh ao xả ra đọng lại đen ngòm ngòm,
mùi xú uế bay vào nhà Phi thối ơi là thối. Lúc chưa làm cụm trưởng thì không
sao, thối thế chứ thối nữa vẫn ngửi được, chịu được. Dân hai bên sông Tô Lịch,
Kim Ngưu, sông Lừ kia sống chung với nước thải nước thối quanh năm nên mũi đã
đơ thành chai, ngửi thế lâu quen mũi rồi. Giờ Phi làm cụm trưởng thì phải khác
chứ, ai lại để nước thối ngày đêm xộc vào tra tấn hai lỗ mũi cán bộ thế bao
giờ. Phi ra lệnh không nhà nào được thải nước ra ao đó nữa. Các ông các bà muốn
có chỗ thoát nước hả? Ðóng tiền xây cống xả cho thoải mái. Có thế thôi. Chứ ăn
ở mất vệ sinh mãi thế này ai mà chịu được? Thiếu văn minh đô thị quá bà con ơi!
Nghe Phi phân tích có lý. Dân ngõ Chín Rồng rùng rùng đóng tiền cho phí xây
cống thoát nước. Còn cái ao tù kia Phi cho “phu nhân”, góc này thả bè rau
muống, góc kia thả bèo tấm nấu cám nuôi lợn. Tấc đất tấc vàng ai lại để phí của
giờ thế!
Khi bên doanh trại quân đội cắt đất chia cho cán bộ, chiến sĩ để làm nhà ở.
Lợi dụng lúc nhộm nhoạm dở đèn dở đom đóm, cái ao tù ấy được sát văn nhập vào
đất của cụm trưởng Phùng Văn Phi ngon ơ như miếng chả chó hàng Vinh Béo đầu phố
luôn… cho gọn ghẽ !
HXH
(Còn nữa)