Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                                Phần 1

                             Cõi âm (47)

 

Tiếp theo

Mới sản xuất thử một tháng mà thuốc lá đã chồng đống trong kho, ngoài bãi. Che bạt, che nilon từng đống những kiện, những hòm thuốc lá nhãn hiệu con vịt giời đang giang cánh định bay đi Năm Châu bốn bể mà chưa thể cất mình lên nổi, vì chưa có thị trường nào chào đón, tiêu thụ thứ chứa đầy mầm bệnh chết người ấy!

Hai đồng giám đốc hội ý rồi đi đến quyết định tạm ngừng sản xuất, cho cán bộ, công nhân chở thuốc ra ngã ba, ngã tư, hè phố, cổng chợ, ga tầu, bến xe kẻ đứng, người ngồi bán lẻ, tự sản tự tiêu vậy. Những anh chị thợ cơ khí bậc năm, bậc bảy bỗng trở thành dân phe thuốc lá vỉa hè. Ế hàng, sinh ngáp vặt, ngáp vặt sinh buồn mồm, buồn mồm sinh thèm thuốc, thèm thuốc thì hút có ảnh hưởng gì đến tình hình thế giới đâu mà hãi! Chẳng ai bảo ai, tất cả lấy thuốc hút chơi. Người ta không mua thì nhà mình hút rồi về trừ vào lương tiền vậy!

Nhà máy xây xong ngon lành, sản xuất ra thuốc lá đủ điếu, đủ bao, đủ tút, đủ kiện, đủ lô và đủ nhãn mác từ trong ra ngoài đẹp đẽ, tuyệt với, mĩ mãn một trăm phần trăm rồi:

- Nỉ mân hảo! Cho ngộ xin nốt phần vốn góp của các bạn nhề !

Chuyển xong tiền vào tài khoản của chú Ba rồi, chú xách va li lên máy bay, một bay không quay cổ lại. Khi lên ôtô ra sân bay, chú Ba nét mặt tươi hơn hớn thò cổ ra cửa xe dặn với:

- Các “tồng tí” (đồng chí) sản xuất tiếp đi, càng nhiều càng tốốố...tốt, “ngổ may” (bay) sang Châu Âu, Châu Pi, Châu Mỷ tìm thị trường tiêu thụ cho nhề !

Chú Ba Tàu đi rồi, các “tồng tí” đợi mãi bóng chim tăm cá cứ tít mù khơi xa mà “dạt dào biển mênh mông” trong cõi lòng. Sau đó tìm hiểu kĩ mới hay rằng cái dây chuyền sản xuất thuốc lá đó của chú Ba Tàu Ðài Bắc đã lạc hậu từ thập kỷ 60 thế kỷ trước, đang bỏ xó, thì may sao gặp được đối tác gà mơ Lê Thành Thó cho chú Ba có chỗ tống khứ cái của nợ khỏi bãi rác nhà mình.

Bẵng đi vài năm không gặp lại Thó. Vì cái tạng tôi không hợp cách sống chộp giật vơ vét của Thó nên khó gần nhau, càng khó thân nhau được. Những tưởng sau vụ liên doanh sản xuất thuốc lá hãng con vịt giời sập tiệm, làm lỗ vốn mấy chục tỷ đồng của tỉnh, Thó sẽ “hạ màn” về hưu sớm. Nhưng sự đời cứ trái với cách nghĩ của những người thật thà, cả tin của chúng ta…

Lần ấy, tôi về quê dự hội làng. Vào đình thắp hương lễ thánh xong, vừa bước ra cửa thì thấy chiếc xe Toyota bóng nhoáng từ đầu làng lao vun vút vào sân đình đỗ xịch lại. Người lái xe bước xuống chạy vòng sang bên phải mở cửa đỡ một đôi vợ chồng dáng vẻ đài các bước ra. Chồng com-lê cà-vạt, vợ áo dài quần trắng đúng mốt người trên tỉnh về quê, tay bê mâm lễ bước ra. Mâm xôi đầy tú ụ, chồm chỗm con gà trống luộc vàng ngậy nằm trên trốc nghẹo cổ ngậm những hai bông hoa hồng đỏ gật gù vếch về hai phía, cùng nào làn nào túi các vật lễ khác được khuân ra tới tấp. Người trong họ nhà Thó hồ hởi sấn đến, kẻ chào người hỏi tíu tít. Ban tổ chức lễ hội ào đến mươi ông, dăm bà, xum xoe, ông đón mâm lễ, bà đỡ cái làn, cái túi cung kính mời vợ chồng họ vào đình. Chợt trông thấy tôi, Thó suồng sã:

- A chào! Biến đi đâu lâu thế, sao không thấy lại tao chơi, mày!?

Vợ Thó mãi mới nhận ra tôi, bảo chồng:

- Anh mời bác vào lễ cùng nhà mình đi.

Tôi từ chối, rằng đã lễ trước đó rồi.

Bỗng trong đám đông có tiếng ai đó văng vào tai tôi:

- Mẹ kiếp! Cái gầm trời này chẳng ra thể thống con c… củ l… gì sất cả?

Tai tôi ù đi, ong ong như thể đang ngụp dưới biển nước sâu, rất sâu khiến đầu căng ra như muốn vỡ.

Giờ gặp lại Thó ở Âm phủ làm tôi nhớ lại toàn bộ chuyện về con người này. Ðứng trước tôi và Huệ, những người kéo thuyền cùng với Thó, Thó luồn mồm khoe cái chức danh giám đốc của mình ở trần gian. Thó coi đó là một chiến tích huy hoàng một thời Thó lập được!?

Tôi đang ngẩn ngơ nhớ lại chuyện về Thó. Huệ lôi áo tôi giật giật, bảo:

- Ði thôi anh!

                                              HXH

(Còn nữa)

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ