Phần 1
Cõi âm (41)
Tiếp
theo
Trong
hầm cứu thương bỗng vẳng ra tiếng kêu: “Ối đau, ối đau” của Tịnh. Chắc y tá lau
rửa vết thương, đau nên Tịnh kêu. Tiếng kêu ấy nhắc chúng tôi trở về với thực
tại.
- Chiến
sĩ này anh em thế nào với Phong? - Tâm hỏi.
Tôi vẫn
vô thức trả lời:
- Em họ!
- Thế thì tuỳ cậu!
Thực
tình không phải vậy. Tôi và Tịnh ở với nhau hồi huấn luyện tân binh ngoài Bắc,
vào chiến trường ở cùng đại đội một thời gian nên chúng tôi thân nhau, nay thấy
Tịnh dính chuyện tày trời, thương Tịnh tôi làm vậy.
- Cấp
trên phát hiện ra là cậu chịu kỷ luật đó.
- Vâng!
Tôi lại
vâng! Sau câu vâng vô thức và cái tặc lưỡi liều mạng vô trách nhiệm với một suy
nghĩ tiêu cực: “Mình có râu có tóc gì đâu mà sợ ba cái kỷ luật lẻ tẻ. Bom gào
đạn xé ngày đêm thế này chắc gì giữ nổi “gáo” để mà nhận kỷ luật! Gói xác trong
tấm tăng, mảnh võng rồi thì ai lỡ đào mình lên đem đi xử bắn nữa mà sợ… thông
qua đi”!
Mấy ngày
sau đó địch liên tiếp nống ra đánh chiếm các chốt, cuộc chiến đấu của toàn tiểu
đoàn trở nên căng thẳng suốt ngày đêm, trạm quân y tiểu đoàn lúc nào cũng có
thương binh đến, thương binh về tuyến sau liên tục. Công việc nhiều, vả lại
cũng không thấy dưới đại đội có biên bản gì nói về việc tự thương của Tịnh. Vì
cả đại đội ấy từ cán đến binh mải lăn như bống giữ chốt, thời gian đâu ngồi mổ
xẻ lập biên bản chuyện vặt về một kẻ hèn nhát.
Nhớ lại
chuyện cũ, tôi giật mình khi nhìn thấy chiếc huy hiệu thương binh đeo trước
ngực Tịnh. Nó chính là của thật một trăm phần trăm do sự liều lĩnh của tôi mà
nhân dân gắn nhầm lên ngực Tịnh. Chính tôi là kể góp phần lừa dối nhân nhân,
gây hậu quả cho Tâm hôm nay, và suýt nửa cả tôi cũng lĩnh đủ mấy cán nạng của
hắn. Còn Tịnh, mặt hắn vẫn trơ tráo câng câng ưỡn ngực giơ cái huy hiệu như đập
vào mặt mọi người, ưỡn cả vào mặt tôi và Tâm:
- Vậy
hả? Cho xin lỗi! Đúng là đánh nhau vỡ đầu mới nhận ra là anh em!.
Trong
đám người đứng xem, một người hiểu ra sự việc nói:
- Hoá ra
các ông này là bạn của nhau!
Rồi họ
thì thầm gì đó với nhau và tự động giải tán. Trước khi đi họ ném vào chúng tôi
những ánh mắt không mấy cảm tình, có người còn nhổ đánh toẹt bãi nước bọt xuống
rãnh thoát nước rồi mới đi.
Tôi nắm
cánh tay Tâm, thấy bắp tay anh không được rắn chắc, có cảm giác nhũn và teo.
Một bà bán hàng rong gần đó đưa cho tôi lọ dầu gió bảo tôi xoa cho Tâm. Bà nói
khẽ với tôi:
- Các
bác dây với hủi chỉ thiệt thân thôi, chúng tôi bán hàng ở đây hàng ngày thấy
gai mắt lắm nhưng vẫn phải coi như mình bị điếc bẩm sinh. Chúng bán mũ cối giả,
kính giả, áo bay giả, thậm chí cả đồng hồ giả lừa người không sành mua sắm. Sờ
vào hàng mà không mua là chúng gây chuyện, là chửi là đánh người ta, cậy thế
mà…
Khi tôi
cởi khuy, vén áo ngực Tâm ra để xoa dầu vào chỗ đau mới biết vai anh có một vết
thương làm lép một bên vai. Vết thương ấy Tâm bị đạn xuyên từ thời kháng chiến
chống Pháp, giờ lại bị kẻ hèn, từng là đồng đội đánh bồi thêm.
Chuyện
Tâm bị đánh hôm ấy đúng như bà bán hàng rong nói. Tâm đi qua, thấy mấy chồng mũ
cối bày bán trên hè tưởng mũ cối thật định mua về đội cho bền. Xem kĩ nhận ra
là mũ cối giả, anh không mua thế là Tịnh gây gổ và đánh anh.
Ở nơi
chợ búa thì Tịnh buôn bán gian lận, bịp bợm, về nơi cư trú thì sách nhiễu, gây
phiền hà các cơ quan làm chính sách. Nay xin cấp nhà này mai đòi đổi nhà khác,
mè nheo đủ kiểu chuyện rắc rối. Tịnh chết do một lần lừa bán mũ rởm cho một kẻ
đầu gấu. Tên này mua về đội mấy ngày sau gặp mưa, mũ thấm nước nhũn ra, hắn đem
đến bắt Tịnh phải đổi trả hắn mũ cối Tàu thật một trăm phần trăm. Tịnh không
nghe, hai bên kéo bè đảng đến dàn quân đánh nhau, Tịnh bị bọn đầu gấu lỡ tay
đánh chết. Kẻ đánh chết Tịnh sau đó bị án tử hình. Hắn bị tử hình do tội giết
người ở một vụ án khác, gộp lại mà thành bản án nặng. Nghe đâu kẻ đầu gấu kia
xuống Âm phủ còn nhớ chuyện cũ, lâu lâu lại kéo “hội” tìm Tịnh để đánh. Hắn cho
rằng hắn bị tử hình là do Tịnh gây ra cho hắn. Bọn tiểu nhân ấy thù hằn nhau
đến dai, ra ma cả với nhau rồi vẫn lòng đầy thù hận! Lấy thù hận giải thù hận
thì sẽ hận thù nhau còn lâu, có thể là mãi mãi. Buồn thay!
Trong
khi tôi ôn lại chuyện cũ về Tịnh, Huệ cũng giở Gương Quá Khứ Hiện Về ra xem.
Xem xong Huệ không nói gì, cầm tay tôi lôi đi rất nhanh, rất nhanh. Ði một
quãng xa nhìn lại thấy hai tên quỷ đầu trâu mặt ngựa đang xốc nách Tịnh lôi trở
lại vườn táo. Huệ bấm nút Gương Quá Khứ Hiện Về chìa cho tôi xem. Trong gương
hiện ra một gã hèn nhát ngồi bó giò trong hậu cứ rê họng súng tìm điểm bắn vào
chân mình. Lúc y gí họng súng lên mu bàn chân, lúc gí vào bắp chân, lúc gí vào
bắp đùi. Ngập ngừng mấy bận mới quyết định bóp cò vào bắp chân. Không hiểu do
kém hiểu biết về cơ thể người, hay do cố tạo một vết thương thật nặng, Tịnh đã
bắn chệch vào xương ống chân, làm vất vả bao người phải trèo đèo lội suối vượt
hàng trăm cây số khiêng hắn từ mặt trận về quân y hậu phương….
HXH
(Còn
nữa)