Thứ Năm, 18 tháng 4, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

 

                              Phần II

                    Cõi thiên đường (5)

 

Quan trời cho rào dây kẽm gai bốn xung quanh lại, dựng mấy gian nhà cấp bốn sơ sài đóng cửa để đấy. Dần dà chia lô bán lại cho nhà giàu từ nội đô đổ ra mua, người để ở, người để giữ tiền, giữ tài sản bằng những mảnh đất bờ xôi ruộng mật từng thấm mồ hôi xương máu từ đời tổ tiên của người nông dân. Bỏ một vốn bán lãi ngay hai, ba trăm lần lời. Quan trời ăn lãi đất, quan X quan H thì ăn đất bờ mương, lòng máng, ăn các bờ vùng bờ thửa, ăn những gò đống trên cánh đồng phất lên giàu tú ụ cả một lũ lĩ với nhau.

       Là bạn thời lính chiến với Huệ, tôi được Huệ rủ cho đi ăn theo bữa tiệc khao ấy.

       Ðang ngồi trên xe mây bay về phía cổng trời thì gặp một người cưỡi cái mo cau lừ lừ bay về phía chúng tôi. Tôi tưởng đó là mụ phù thuỷ cưỡi chổi đi tìm bắt cóc các nàng công chúa về giam cầm vì mụ ghen tài, ghen sắc của các nàng. Bởi bộ tóc dở dài dở ngắn buộc túm sau gáy của người đó, kiểu tóc của đám nghệ sĩ nửa mùa, đám đồng cô, hay đám đồng tính nên tôi nhầm vị là mụ phù thuỷ. Người ấy bay đến gần chúng tôi, bay quanh chúng tôi giơ máy ảnh chụp lia chụp lịa. Chụp xong, người ấy cười vui phớ lớ, phô toàn bộ cả lợi cùng răng.

       Tôi nhìn người ấy, người ấy nhìn tôi, và bất ngờ chúng tôi cùng reo to, cùng gọi tên nhau.

        - Tung à!

- Phong à!

       Rồi người ấy trầm trồ:

       - Chà chà, số ông thế mà hên, cặp bồ được cả với tiên? Ghê thật! Ghê thật! Số ông đỏ chói cờ hồng phất phới Mạc Tư khoa ghê!

       Tôi vội phân bua:

       - Bồ bịch gì đâu, bạn thời lính với nhau ấy mà. Còn ông đi đâu vậy?

       - Tớ lên du lịch vũ trụ xem có gì lạ để về viết lách cho vui. Chuyện trần gian viết mãi nhàm quá rồi, chẳng muốn viết nữa.

       - Chán viết văn, sao ông không làm thơ?

       - Làm thơ để làm gì cơ chứ! Giờ mấy ai mua thơ, đọc thơ đâu, ngoại trừ in xong đem kính tặng, kính biếu để thiên hạ bày làm sang giá sách.

       - Chả nhan nhản câu lạc bộ thơ, từ cụm dân cư đến phường, xã, quận, huyện, tỉnh đâu đâu cũng câu lạc bộ thơ hoạt động sôi nổi lắm mà?

       - Ối dào, toàn những người rỗi việc! Ông nghỉ hưu, bà nội trợ làm thơ để thủ dâm tinh thần!

       - Sao ông loạn ngôn, ác miệng vậy?

       - Không loạn ngôn tí nào, đúng đấy! Mấy ông mấy bà không có việc gì làm sinh ra thơ thẩn, tự đọc, tự ngâm, tự sướng... Như thế chả thủ dâm tinh thần là gì?

       - Viết văn, làm thơ là làm đẹp cho cuộc sống, làm vui cuộc sống, cũng là người viết lách sao ông lại quá lời bỉ báng lẫn nhau?

       Nghe Tung trách thế tôi im lặng chẳng nói gì thêm nữa, đành nhe răng cười trừ cho qua chuyện.

       Tới cổng trời thì chúng tôi chia tay nhau. Tung tiếp tục cưỡi mo cau bay về phía các vì sao trước mặt. Trước khi bay đi, Tung nói:

       - Mai về có gì hay Phong kể cho mình nghe nhé!

       Tôi nói bâng quơ:

       - Tay này có phép từ bao giờ nhỉ?

       Huệ Bảo:

       - Bạn anh đang mơ! Hồn vía đang trên mây xanh!

       Xin kể vài đoạn về con người này:

       Trời xui đất khiến thế nào Tung tập tọng viết văn, viết truyện, ôm mộng trở thành nhà văn nhà vẽ. Nhà văn chưa thành, nhà vẽ Tung đã ngo ngoe sát mép nước, bôi bẩn cả nghìn trang giấy. Biết mộng mị của Tung, có người khuyên:

       - Lao vào hành xác chốn văn chương làm gì cho khổ? Các bậc lão luyện trong nghề này nhiều lúc còn định quăng bút nữa là, làm nghề khác cho đỡ khổ.

       Nghe khuyên, Tung đã nản chí buông bút định thôi. Nhưng niềm đam mê đã gặm nhấm vào tận nếp nhăn não bộ, khó rứt bỏ. Mà trên văn đàn hiện tại có hàng nghìn người vẫn đang hành xác có sao đâu, chỉ sợ không có năng khiếu để hành xác. Tiến sĩ học hói đến tận trốc đầu mục đích chỉ để làm quan, hay giữ một chân dạy ở trường nào đó rồi đi bán “cháo phổi” thêm cho các lò luyện thi đại học lấy tiền tươi về xây nhà lầu, hoặc ém mình trong phòng nghiên cứu và giỏi chê bai, có mấy ai theo nghiệp cầm bút khổ ải đâu. Ðất nước nửa thế kỷ chiến tranh, chiến thắng hào hùng hẳn hai tên đế quốc, một thằng phát xít, làm nên mấy trận Ðiện Biên tầm cỡ thế giới mà chưa có một tác phẩm văn chương nào mang tầm thế giới, thế có tiếc không? Vậy mà lúc nào cũng tự tâng bốc mình: “ta thông minh, ta học giỏi...”. Chưa đâu. Thông minh và học giỏi sao các bác chưa cho nhân đân anh hùng này vài tác phẩm tầm cỡ như “Chiến Tranh Và Hoà Bình (12), tầm cỡ "Sông Ðông Ðông êm Ðềm...”(13) gửi đi giựt giải Nobel?...

----------------------------

(12): Tiểu thuyết của văn hào Nga Lev.Tolstoi.

(13): Tiểu thuyết của nhà văn hiện đại Nga Mikhain Sholokhov.

                                     HXH

(Còn nữa)

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ