Phần
1
Cõi âm
(36)
Tiếp theo
Ðang thong dong trên con đê dài tít tắp, không rõ con đê sẽ còn tít tắp đến tận đâu, phía trước vẫn thấy lấp ló, quanh co ẩn hiện hình dáng con đê chạy vòng xa mãi xa trước mặt. Con sông ngoài đê không nhìn rõ dòng chảy, chỉ thấy gờn gợn hình như có làn sóng lóng lánh phía ngoài bãi giữa xanh um bãi chuối, nương ngô cùng những vườn cây quả khác. Mùi hương của hoa thoang thoảng bay trong gió quét qua hơi thở khi mũi hít vào, sau đó là mùi của trái chín thơm đậm ngào ngạt mỗi bước đi. Tôi ngó trước nhìn sau để tìm xem ở đâu đây có vườn quả chín nào không mà mùi thơm chất đầy không gian vậy. Nhìn ngang xuống chân đê phía trước một vườn chuối ngự trải dài trổ những bắp hoa đỏ trông như những cây đuốc, mỗi bụi đều có một hai cây chuối mẹ trên ngang cổ mỗi cây đeo một buồng quả mũm mĩm, lác đác xen đôi buồng quả chín màu vàng tơ. Bao quanh vườn chuối là những cây nhãn cổ thụ đang ra hoa; rồi ổi, na, xoài, mít, cam, quýt… toàn giống quý, ra quả tứ thời; cành phía Ðông đang ra hoa, cành đằng Tây quả vừa rụng rốn, cành phía Bắc quả đã ương ương, chùm quả, cành mạn Nam đã chín vàng rộm. Ẩn trong các khu vườn là những mái lều nhỏ lợp bằng nhiều thứ vật liệu khác nhau ở mọi thời kỳ tiến hoá của nhân loại. Cái lợp bằng da thú thuộc thô sơ còn dính những mảng lông cứng tủa tủa; nơi bằng các loại vỏ cây, nơi bằng những chiếc áo tơi lá, nơi mái vải bạt, nơi những mái tăng nylon che độc một chiếc võng bạt treo lơ lửng phía dưới. Thấy lạ, tôi rủ Huệ xuống xem. Huệ bảo:
- Lại xem. Tính anh Phong tò mò khiếp quá! Quả tim của anh bằng thép thì cứ
việc vào xem, em ở ngoài này chờ anh.
Dù quả tim không được cấu tạo bằng thép nhưng tôi thích thì tôi thử một
phen nữa xem cõi Âm nơi đây họ sống ra sao, mấy khi có dịp đến được đây để mà
xem, chờ đến lúc xuống đây thì chẳng cần phải xem cũng biết! Ðầu nghĩ, chân tôi
bước tọt vào khu vườn. Người đầu tiên tôi gặp là một người không đầu, giữa hai
vai nhô lên một thẻo thịt vát chéo từ gáy xuông ngực đã đóng sẹo nhăn nhúm, tay
trái người này ôm khư khư cái đầu trước ngực, tay phải với hái quả na chín dùng
răng bóc vỏ và ăn. Trông cái mồm cắn miếng na nhằn nhằn rồi nhổ phì hạt ra,
phúng phíu nhai trông ngon lành lắm. Thấy tôi, đôi mắt trên cái đầu ngước nhìn
tôi một chặp soi mói. Nhận ra tôi không gây hại gì, lúc ấy cái mồm reo to:
- Có khách anh em ơi!
Từ mọi phía trong vườn ào tới rất đông. Người nào cũng hai tay bê đầu trước
ngực. Huệ nói quả không sai. Trông bộ dạng của họ tôi thật sự sợ hãi. Tôi định
co cẳng chạy nhưng không kịp, bốn bề họ đã vây quanh, tíu tít người nắm tay,
người sờ áo, xoa đầu, lắc vai vần vò tôi như vần vò một vật lạ. Rồi tranh nhau hỏi:
- Ngươi là chút, chít, hay chắt đến thăm ta đấy?
Sợ quá, tôi co rúm người lại. May, Huệ kịp tới rẽ đám người đó ra hai bên:
- Ðây là bạn em đến thăm các anh, bạn em không có ai là người nhà ở đây cả.
Thấy vườn quả của các anh đẹp quá thì vào thăm chơi.
- Bạn cô Huệ à? Người nước nào đấy? Ngô, Sở, Nguỵ, Tần hay Nga, Mỹ, Pháp,
Đức, Ả Rập vậy?
- Bạn em người Việt Nam.
- Việt Nam đất nước chúng tôi có nghe, nhiều người qua đây đã kể về Việt
Nam, họ đánh giặc giỏi lắm. Có gì mới nữa trên trần gian không, kể đi, kể cho
chúng tôi nghe với. Nào!
Người tôi gặp đầu tiên là một chàng trai trẻ, hai cánh tay cuồn cuộn cơ
bắp, anh ta vẫn bê cái đầu trước ngực, mãi sau mới bê đặt lên cổ, nhưng vẫn hai
tay nâng giữ. Những người khác cũng vậy, tất cả đều bê đầu đặt lên cổ chạy đến
xúm xít quanh tôi.
Tôi hỏi Huệ:
- Con người ở đây sao kỳ lạ vây?
- Có gì kỳ lạ đâu anh, cũng người trần gian xuống đây cả. Họ là những người
chết cách đây hai ba nghìn năm, có người vài trăm năm, người gần nhất vài ba
năm. Họ đều bị đầu lìa khỏi cổ trong những cuộc chiến tranh giành lãnh thổ,
Thập tự chinh thời Thượng cổ, Trung cổ, cả bị đứt đầu trong những trận chiến
nhỏ, lẻ như các cuộc khủng bố của IS gần đây; bị đạn pháo, mảnh bom phạt lìa
đầu khỏi cổ nên không thể đầu thai làm người được. Cho họ đi đầu thai, khi sinh
ra, đứa trẻ đầu một nơi, mình một nẻo thế kia, như quái thai ai dám nuôi. Không
được tái kiếp nên họ được giao trông những vườn quả cho Diêm Vương. Tất cả họ
còn trẻ, người nhiều tuổi nhất chưa ai quá 40, ít tuổi nhất là trẻ em 1 tuổi,
các em bé này chết bởi họa tru di cả dòng họ do tội khi quân (tội xúc phạm vua
chúa) ở nước này quốc gia kia vì các chế độ quân chủ đọc quyền. Còn vườn quả
bên kia là nơi sinh sống của những người mất tay hoặc chân, không được đi đầu
thai cũng với những lý do như trên. Nhiều người nhớ cuộc sống nơi trần gian
trốn đi, đến xin, nói khó với mười hai bà Mụ để được trở lại làm người. Thương
tình, các bà Mụ cho đầu thai trở lại trần gian thành người tật nguyền, càng thêm
khổ, chán lại bỏ về đây cả.
HXH
(Còn nữa)