Phần
1
Cõi âm
(35)
Tiếp theo
Trong bụi cây xấu hổ gần đó, một thiên thần sau khi quật lá han vào người
đàn ông đã chán tay, mặc người đàn ông đau đớn nhăn nhó, rên rỉ, chú bé đánh
bệt đít ra đất cạnh người bố, hai tay nắm lại dụi mắt, dụi mũi mếu máo:
- Bắt đền đấy, bắt đền đấy, nào nào… nào nào… bắt đền đấy… nào nào…
Thấy chú bé ngồi khóc một mình, tôi bảo Huệ cho tôi hỏi chuyện nó. Huệ đồng
ý, bảo tôi:
- Anh nói chuyện với nó đi. Thằng bé “cụ non” này nếu được làm người sẽ
không là kẻ cù lần đâu. Tiếc quá, nó bị giết ngay từ trong trứng!
Tôi đến sát người thằng bé vẫn không hay biết gì, vì còn mải “bắt đền, bắt
đền đấy” với người đàn ông kia. Tôi vừa xoa vào đầu, thằng bé vội vơ lấy cành
lá han bay vọt lên cao quát xuống:
- Làm gì thế? Cái ông này?
- Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện với cậu.
- Ông là người trần gian chứ gì, tôi biết, ông là người chứ không phải linh
hồn chết như tôi. Ðáng ra tôi cũng được làm người như ông. Giá được làm người
tôi sẽ là nhà thơ nổi tiếng, tôi đầu thai nhầm cửa, người ta chỉ là kẻ thích
hưởng lạc, vui thú chốc lát với nhau mà gây họa cho tôi, tôi không thành nhà
thơ nơi trần gian được nữa. Trần gian người ta yêu thơ ghê lắm chứ không như
cõi Âm phủ tù mù tịt mịt này. Thơ tôi làm ra bao nhiêu chẳng biết tặng ai, phân
phát cho ai, chẳng ai thiết đọc thơ tôi. Người ta chỉ túm năm tụm ba để nhớ về
trần gian, nhớ những ngày oanh liệt trên trần gian. Kẻ giầu có thì nhớ tiếc xe
hơi, biệt thự, kẻ có tiền trong tay thì tiếc ngẩn tiếc ngơ vì không mang theo
được. Kẻ tính trăng hoa ngồi nhớ tiếc những người đàn bà đẹp họ chinh phục được
để khoe với bạn rượu, bạn chơi. Kẻ thì ấm ức với mối hận thù chưa kịp trả, hậm
hực mãi trong lòng. Vì thế họ không thích đọc thơ, nghe thơ.
Cậu bé cù đúng sở thích của tôi, tôi liền gợi chuyện:
- Thích quá nhỉ, bé tí mà cháu đã biết làm thơ, ở trần gian mà như cháu sẽ
được phong thần đồng, thần ruộng ngay lập tức.
Mặt cậu bé tươi lên rạng rỡ, niềm kiêu hãnh thi sĩ thăng hoa lên hơn hớn:
- Cháu mà được làm người thì thứ thơ tụng kinh cúng cụ của thần đồng nhà
các bác chả thằng nào ăn đứt được cháu. Cháu sẽ làm thơ hay ngay từ lúc biết
nói cho mà xem - Cậu bé tỉnh bơ nói với tôi như vậy.
Tôi lại hỏi:
- Thế ở dưới này cháu có làm thơ không?
- Cháu làm thơ chứ! Làm nhiều là khác. Ở đâu không có thơ thì ở đấy cuộc
sống chẳng có ý nghĩa gì sất.
- Ðọc vài bài cho bác nghe thử xem sao.
- Bác thích đề tài gì?
- Về cháu chẳng hạn!
- Về cháu, cháu làm thơ làm gì. Dưới này thiếu gì chuyện người trần gian
đem xuống làm đề tài để cháu làm thơ. Người trần gian các bác thì lúc nào cũng
chỉ thích tiền thôi, cháu đọc bài thơ về tiền cho bác nghe nhé!
Chú bé không cần biết tôi có đồng ý nghe thơ về đề tài tiền hay không, đã
nhanh mồm đọc luôn:
- Tiên nhân
đồng bạc
đồng tiền
đồng sấp
đồng ngửa
đồng phiền phức nhau
đồng mua được thịt
đồng chỉ mua rau
đồng chan nước mắt
đồng nhàu mồ hôi.
Ðồng tiền
đồng phấn
đồng vôi
đồng tàn đồng ác
đồng tồi như ngươi.
Tiên nhân
đồng bạc
đồng tiền
ngươi bảo ngươi hiền
ngươi lẩn như ma”.
Chú bé hứng khởi đọc, còn tôi há hốc mồm ra nghe thơ của nó. Không hiểu cái
mồm tôi, bộ mặt tôi lúc đó có gì ngồ ngộ, dớ dẩn, dở hơi hay quái dị đến mức
nào mà Huệ cười rũ rượi, bệt ra đất cười vật cười vã. Chờ Huệ cười chán, cười hết
chỗ buồn cười, tôi quay lại định nói chuyện tiếp với chú bé thì nó đã bay đâu
mất!
Trong một bụi rậm gần đó lại vọng ra tiếng kêu:
- Ôi ngứa quá, rát quá, đau quá, khắp người bố sưng tấy cả rồi các con ơi!
Cho bố xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi các con.
Tôi vạch bụi cây ngó vào thấy ba thiên thần bé nhỏ khác đang mỗi đứa một
cành lá han tới tấp quật, đánh một người đàn ông. Gã này co rúm người lại, ngồi
trong tư thế bó giò, hai tay ôm lấy đầu, gầm mặt giấu vào hai đầu gối phơi
lưng, giơ vai ra cho ba đứa bé đánh. Toàn bộ lưng, vai người đó đỏ hỏn như cá
trê lột. Ngoài bụi cây một thiên thần khác, người như không xương, mềm bấy như
con sứa đang khóc hu hu.
- Sao cháu ngồi đây một mình?
Nghe tôi hỏi, thằng bé vươn người dậy nhưng cũng không cao lên là mấy.
- Cháu đợi các em nó ra cõng về.
- Ba đứa đang hành hạ người trong bụi kia là các em cháu ả? - Tôi hỏi.
- Vâng, cả ba đều là em cháu. Tội bố cháu to lắm, làm cho các mẹ giết bốn
anh em cháu từ lúc các mẹ có thai hai tháng. Cháu là đứa chết thảm nhất.
Rồi nó kể:
- Hai bố mẹ yêu nhau, khi mẹ cháu mang thai, bố cháu không chịu cưới mà bỏ
nhà trốn mất tích. Mẹ cháu khi ấy trẻ quá nên không biết làm thế nào, quẫn trí
đi uống thuốc phá thai tống cháu ra khỏi bào thai gói vào nylon đem đến ném
đánh bẹt vào sân nhà ông nội cháu để trả, làm cháu lún hết cả xương nên người
cháu giờ bị mềm oặt cua bấy thế này. Sau đó mẹ cháu bị nỗi ân hận ấy ám ảnh
hành hạ ốm dần ốm mòn chết trong đau khổ. Ba em kia là con mẹ khác. Bố cháu bỏ
nhà đến một tỉnh xa làm ăn, lại yêu mẹ hai. Lần nào mẹ hai mang thai bố cháu
cũng bắt mẹ hai nạo bỏ các em cháu đi để hai người được son rỗi, rảnh rang phấn
đấu làm giàu. Tội thế nên bố cháu bị quả báo, hai người chẳng lấy được nhau,
cũng chẳng làm giàu được. Cuối cùng hai người rủ nhau đi bóp cổ giết chết bà cụ
già ở nhà một mình, cướp đôi hoa tai, bị bắt, người bị tử hình, người tù chung
thân.
Nghe cậu bé kế đến đó tôi không còn đủ can đảm nghe thêm nữa. Tôi lẳng lặng
trở lại chỗ Huệ và cố giấu đi nỗi xúc động, nhưng Huệ vẫn nhận biết, nói:
- Bảo rồi, anh không chịu nghe còn xúc động nỗi gì? Xuống đây càng tò mò
càng khổ tâm thêm.
HXH
(Còn nữa)