Phần 1
Cõi âm (34)
Tiếp
theo
Lúc ấy mặt tôi nóng bừng, định cãi nhau với chúng một phen cho hả. Song kịp nghĩ: “Giống lừa giống ngựa biết gì mà cãi nhau với chúng”. Tôi im lặng và lờ đi, nhưng hai con ngựa cứ ra rả nói bao la là chuyện trên trời dưới bể, toàn chuyện của nước nảo nước nào chẳng rõ thực hư ra sao khiến tôi mê mụ cả đầu óc. Không thấy tôi bắt chuyện, hai con ngựa quay ra tranh hơn với nhau.
Con thứ
nhất:
- Ở
vương quốc Tham có một vị giám đốc giỏi giang. Nhà máy ông ta lãnh đạo làm ăn
phát đạt, đời sống cán bộ công nhân viên khấm khá lắm, mỗi năm nộp cho ngân quỹ
vương quốc hàng trăm tỉ đồng, bản thân ông ta sống rất thanh đạm, lương bổng có
sao lĩnh vậy, không tham ô tham nhũng, không lợi dụng quyền chức để chia chác
đất đai xây biệt thự riêng như giám đốc Vương quốc khác...
Liền bị
con ngựa thứ hai ngắt lời:
- Anh
biết một mà không biết hai, ông ta đã được vương quốc cung cấp đủ thứ: biệt thự
riêng không phải trả tiền đất, tiền xây dựng, cả xe ôtô loại xịn, lương lái xe
đã có vương quốc trả muốn đi đâu cứ việc gọi lái xe đưa đi, cả việc công cũng
như việc tư, Thứ Bảy, Chủ Nhật đi chơi gôn (golf) xa hàng trăm cây số, đi lễ
chùa, đi thăm bà con họ hàng đều dùng xe công. Nói chung mọi sinh hoạt hàng
ngày tất tần tật đều sử dụng xe công cả. Đấy mà gọi là sống liêm khiết, là vì
nhân dân quên mình ư? Nói thế chỉ thằng người trần mắt thịt nó nghe. Giống ngựa
tiên ta không nghe được, không ngửi được!
Con thứ
nhất gõ móng cồm cộp xuống đất nói át lời con thứ hai:
- Người
ta có thâm niên công hiến thành tích cho vương quốc thì người ta được hưởng,
được ưu tiên là đúng có gì phải bàn, phải thắc mắc cho mất thì giờ!
Phớt lờ
lời con thứ nhất, con ngựa thứ hai vẫy vẫy hai tai át giọng con kia:
- Chỉ vì
cô bồ của ông ta mà ba năm nay cán bộ công nhân không được tăng lương. Cô bồ
vào làm hợp đồng chưa được một năm ông ta đã định tăng lương bậc cao cho bồ,
hội đồng xét duyệt không đồng ý, thế là ông ta “treo” toàn bộ nhà máy không
tăng lương ba năm liền để chờ cô bồ đến niên hạn tăng cùng một thể. Con trai
ông ta lấy ôtô tiêu chuẩn của bố tham gia đua xe gây tai nạn làm chết người,
ông ta cho người lái xe đứng ra chịu tội, tù thay, vợ người lái xe ở nhà lĩnh
lương thay chồng đều đều về nuôi con vậy mà bảo ông ta liêm với chả khiết, nói
đến thằng cu Cuội ngồi gốc cây đa trên cung trăng nghe chẳng lọt tai nữa là nòi
giống con Rồng cháu Tiên chúng ta. Tất cả những thứ đó đều là tiền của người
dân…
Con ngựa
thứ nhất vặc lại:
- Người
dân trên răng, dưới các tút lấy đâu ra tiền?
Con thứ
hai trả lời:
- Tiền
thuế !
Con thứ
nhất vặn:
- Thuế
gì?
Con thứ
hai giải thích:
- Này
nhé, người dân từ khi chui ra khỏi bụng mẹ đã phải đóng thuế cho nhà nước rồi.
Đầu tiên là đóng thuế cho cuộn bông băng, băng cuống rốn; thuế đóng cho những
cái bỉm, hộp sữa ăn thêm để chờ vú mẹ tiết sữa. Rồi thuế tã lót, áo lọt lòng,
đôi tất tay, tất chân và cứ thế đóng thuế cả đời mỗi khi mua hàng hoá tiêu
dùng. Đóng và đóng cho đến khi đậy nắp quan tài. Thuế đóng cho chiếc quan tài
là món thuế cuối cùng của một đời người. Chưa kể đến những nghĩa vụ công dân
khác nữa!...
Một nàng
tiên, bạn Huệ xiêm y là lượt từ trên cao là là bay đến rồi đỗ xuống sát người
Huệ:
- Em
chào anh, em chào chị. Chị Huệ ơi, bạn em dưới trần vừa lên chơi muốn đi thăm
cõi tiên, chị cho em mượn xe một buổi. Xe của em, hai con ngựa trốn đi chơi đâu
ấy, em gọi mãi chúng không về.
Huệ nói
với nàng tiên kia:
- Em cẩn
thận đấy, chúng mà trốn xuống trần gian đầu thai giả làm người “tử tế”để tác
oai tác quái gây họa dưới trần gian là em sẽ bị Ngọc Hoàng phạt tội nặng đấy.
Lúc ấy
hai con ngựa của Huệ mới thôi cuộc tranh luận. Cũng khi ấy những thiên thần bé
nhỏ í ới gọi nhau bay đi. Tôi chạy đến đỡ một người quấn tròn trong chiếc chăn
chiên dậy, ông ta vẫn xít xoa kêu:
- Rát
quá, buốt quá, xót quá, cái thứ lá han sao mà kinh khủng khiếp. Lũ ôn con, lũ
mất dạy, con với cái, đồ hư đốn hỗn hào!
Tôi hỏi:
- Chúng
là con ông?
- Phải,
chúng là con tôi cả. Lũ mất dậy. Những phụ nữ ân ái với tôi mang “những bản thảo già chín tháng mười ngày còn
bị nạo thai”(11) tôi nào biết gì đâu. Giờ xuống đây cứ tôi chúng nó hành hạ
bác ạ. Khổ thân tôi quá.
Lão ta
thán thế làm Huệ nổi giận bẻ cành cây xấu hổ đầy gai quật mấy cái vào giữa mồm
lão làm máu tứa ra be bét từ những vết cào ở môi, ở má.
- Oan cái
con Thị Màu, bạ đâu tán gái đấy, tối đâu là nhà, ngã đâu là giường, vợ hờ, nhân
tình nhân bánh đầu đường xó chợ tứ lung tung, rải con khắp mọi nẻo đường quốc
lộ trong Nam ngoài Bắc còn oan với chả ức. Còn nhớ năm 1972 được giao chở một
xe ôtô hàng đi chiến trường, đến nửa đường rút lõi mấy tạ bán lấy tiền đi bao
gái không? Ăn cắp rồi, bán rồi mới nghĩ đến việc giao hàng bị thiếu, sợ tội, sợ
tù, bèn lập mưu cho xe chạy đến vùng địch thường rải bom toạ độ giả vờ bị ốm,
chờ lúc máy bay đến đánh bom để mượn cớ đốt cả xe hàng rồi về báo là xe bị
trúng bom cháy mất cả, còn mỹ tự rằng: “May mà bom đạn nó tránh em không thì em
cũng bị chết cháy theo xe!?”. Lưu manh, lừa đảo thế mà lúc nào mặt cũng vênh vênh
ưỡn ngực khoe huân chương này nọ. Không còn biết liêm sỉ ra cái ngõng cối giàng
xay gì sất cả. Bịt mắt người trần, bịt sao được mắt tiên. Có cần xem lại tội
nhà mi ta cho xem lại sự việc của mi trong Gương Quá Khứ Hiện Về ngay đây.
Nghe Huệ
vạch tội, gã đàn ông quỳ sụp xuống vái lấy vái để như tế sao:
- Con
cắn rơm cắn cỏ lạy tiên nữ, tiên nữ tha cho con, ở trần thế con đã ngu muội
tham lam đủ thứ, giờ hối hận thì đã muộn, mong tiên nữ xin Diêm Vương đừng hành
tội con nữa, con biết tội mình rồi.
- Cái đó
ta không làm được, gây tội thì chịu lấy tội, ai mà xin xỏ được cho nhà các
ngươi. Chúng ta đi thôi. Anh!
HXH
----------------------------------
(11):
Thơ Dương Tường
(Còn nữa)