Phần 1
Cõi âm
(33)
Tiếp theo
Hai chúng tôi đến một khu rừng, rìa rừng là bãi sình lầy mọc đầy cỏ hoang, hoa mua lay bay tím nở, những đàn bướm trắng, bướm vàng dập dờn bay lượn đậu xuống, bay lên đùa giỡn với những chùm hoa nở, dàn đều khắp bãi trông như tấm thảm muôn hường nghìn tía. Trên lưng chừng đồi là bạt ngàn sim chín, ổi chín, xen dưới gốc những cây bồ quân sai trĩu trịt, chín mọng tỏa mùi thơm ngọt ngào. Lúc đầu tôi cứ nghĩ đó là những đàn chim ríu rít ăn quả. Nhưng không phải, Huệ nói đây là vương quốc của các thiên thần bé nhỏ - vương quốc hai nhi. Các hài nhi trai cũng như gái, hài nhi nào cũng có đôi cánh tiên mỏng luôn chấp chới xoè ra cụp vào để giữ thăng bằng, để bay đi bay lại, bâu vào hoa, đậu lên quả líu lo nhảy múa và ca hát; chuyền cây nọ, nhảy sang cây kia nô đùa cùng nhau. Ðứng trước một rừng các thiên thần bé nhỏ vô tư ấy, thấy tạnh lòng mọi buồn vui sướng khổ từ cõi trần gian mang theo. Nơi đây không quỷ canh, ma gác, bầu trời hồ thuỷ trong suốt, cao thẳm, cây cối lặng phắc như tờ. Rồi một đàn thiên thần khá đông bay vút lên mây xanh biến mất vào tầng không trung mênh mang huyền ảo. Tôi hỏi Huệ:
- Những thiên thần bé nhỏ bay đi đâu thế nhỉ?
Huệ hỏi lại tôi:
- Anh thích xem chúng hành tội đám cha ruột của mình không?
Huệ cù trúng tính tò mò vốn có của tôi. Tôi bắt ngay lấy câu gợi ý của Huệ:
- Ở đâu, có xa không?
- Anh thích thì đi, xa hay gần đối với em đều thế cả, xe mây ngựa gió ngại
gì. Em đưa anh đi.
Dứt ba tiếng vỗ tay của Huệ, một cỗ xe song mã trắng như tuyết cả xe lẫn
ngựa hiện ra. Huệ lên xe và giơ tay đón tôi lên ngồi cạnh. Trước khi tung vó,
hai bên lưng cặp thiên mã mọc phựt lên mỗi con một đôi cánh tiên hai bên sườn
và từ từ nâng bổng cỗ xe lên mây bay đi vun vút. Không ăn trầu nên tôi không
biết nhai giập miếng trầu là bao lâu, chỉ biết tôi vừa ngồi vào xe, chưa kịp
chỉnh đốn tư thế ngồi cho thoải mái, Huệ đã bảo:
- Tới nơi rồi, xuống đi anh.
Thế là tôi được kiểm chứng câu cửa miệng trong dân gian chỉ cái sự nhanh: “Vừa nhai giập miếng trầu thì đến nơi” là
vậy.
Trước mặt tôi một bãi cây xấu hổ, thứ cây này còn có tên là trinh nữ - cây
trinh nữ, vì khi chạm vào cây là toàn bộ những chiếc lá nhỏ trên các cành lá từ
từ cụp lại vẻ e lệ. Cây tươi mọc chồng lên những cây khô tầng tầng lớp lớp bùng
nhùng gai góc. Những chiếc gai hình mỏ quắp tua tủa mọc đầy thân cây, sống lá.
Gai cây xấu hổ nhỏ con thôi nhưng cào vào da thịt thì vừa đau vừa buốt lắm.
Cạnh đó là một bãi xanh mịn cỏ gừng toàn những người đàn ông cởi trần nằm ngồi
nghiêng ngả la liệt, họ đang bắt chấy rận, tẩm quất, đấm bóp cho nhau, hay làm
gì đó mà từ xa tôi không nhận rõ.
Bỗng trên trời một đàn đen đặc như đàn chim bay ào ào đến, tất cả đám đàn
ông đủ lứa tuổi kia rối rít chạy toán loạn, miệng kêu la:
- Ới giờ ơi! Lũ nhãi ranh lại đến rồi, chạy đi anh em ơi!
Tất cả bọn họ bật dậy chạy tứ lung tung rúc vào bãi cây xấu hổ ẩn nấp.
Người không tìm được chỗ nấp thì vừa chạy vừa ôm mặt kêu ôi ối, người quấn kín
khăn tắm quanh người mà vẫn oằn oại với vẻ đau đớn, lăn lộn vật vã giữa bùng
nhùng cây xấu hổ đầy gai. Tôi căng mắt nhìn kĩ xem cái gì hành hạ họ lúc đó.
Nhận ra những thiên thần mà tôi vừa gặp ở khu rừng lúc trước; tốp ba, tốp năm,
đàn mười, đàn trên hai chục, mỗi thiên thần cầm một cành lá han bay theo quật
túi bụi vào lưng, ngực, bụng, mặt những người đàn ông làm da thịt họ nổi ban đỏ
hắt khắp người. Ðám đàn ông thì người kêu ngứa, kẻ kêu rát, kêu nhức, kêu xót,
kêu nhặm inh ỏi. Tôi toan nhảy ra ngăn đám trẻ nít ấy, không để chúng nghịch
ngợm hỗn láo với người lớn như thế được. Huệ kịp giữ tôi lại, và quát:
- Anh muốn bị hành hạ cho đau đớn như bọn người kia phải không? Ở đây không
phải việc của mình thì đừng có can thiệp vào, anh không thể bênh vực được ai
đâu, không như chốn trần gian của anh, cứ có sức mạnh, có tiền, có quyền lực là
muốn làm gì cũng được. Dưới này khác. Quyền lực, sức mạnh, tiền bạc chẳng nói
lên điều gì ở đây. Những thứ đó trong tay các Diêm Vương và quỷ sứ mới có giá
trị. Còn linh hồn con người chỉ là thứ yếu ớt chẳng làm sầy da tróc vẩy được ai.
Tôi gắt lên với Huệ:
- Thế lũ thiên thần kia là những kẻ nào? Trông chúng hiền lành ngây thơ
thế! Vậy mà?
- Là lũ con cái của họ cả đấy!
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng tôi thật khó chấp nhận trước sự bất
ngờ lần này. Cảnh hỗn xược đó làm cho tôi bực mình đến khó kiềm chế:
- Có thứ con nào đi hành hạ cha đẻ của mình như lũ trẻ quái đản kia không?
Ðồ bất hiếu, đồ vô giáo dục!
Huệ cười khanh khách chế nhạo tôi, mắt Huệ cứ tít theo chuỗi cười chế nhạo
ấy:
- Anh luôn là người hành tinh khác.
Tôi cãi:
- Tôi không là người hành tinh khác, tôi là người sinh ra và lớn lên trên
thế giới này đã sáu mươi năm, từng đi khắp dải đất hình rồng này, từ chót mũi
Cà Mâu tới địa đầu Lũng Cú, làm gì tôi không hiểu luân lí, sự đời?
- Anh vừa cố chấp vừa bảo thủ, càng vỗ ngực cho rằng mình hiểu biết càng
thò cái đuôi ngu nhà anh ra. Nơi trần gian anh đang sống mọi điều đều tốt đẹp
cả đấy nhỉ? Xin hỏi anh: hàng vạn kẻ nghiện ngập ma tuý, hàng ngàn kẻ tội đồ,
bị án tử hình, chết đi rồi còn để tai tiếng cho cha mẹ, bởi họ trót sinh ra đứa
con hư hỏng. Những đứa giết người cướp của chẳng là chúng hành hạ cha mẹ chúng
nó ư? Chờ đấy, tí nữa anh sẽ được trò chuyện thoải mái với chúng, khi đó anh sẽ
thấy ghê tởm cái đám người kia. Hai con ngựa tiên đứng chờ, xem cảnh ấy cả hai đều
nghếch mõm lên trời cười khanh khách rung mao rung bờm, cả cỗ xe cũng rung rung
cười hinh hích. Huệ bảo:
- Hai con ngựa nói được tiếng người đấy, anh thích thì nói chuyện với
chúng, hay đáo để.
- Thôi thôi… thôi! Tôi không còn là trẻ con mà bị “cổ tích lừa”(10).
Một con ngựa nghe tôi nói thế tắt ngấm tiếng cười, quay sang mắng tôi:
- Cổ tích không lừa. Cổ tích, cõi thần tiên khai sáng những ước mơ của con
trẻ, khai sáng văn minh loài người, anh cho rằng cổ tích lừa thì anh chẳng biết
gì, hiểu gì về cổ tích. Anh là đồ vô ơn, ăn cháo đá bát!
HXH
--------------------------------------
(10): Thơ Hải Thanh
(Còn nữa)