Phần 1
Cõi âm
(32)
Tiếp theo
Ðang trên đường đi, thì một đám mây ngũ sắc là là bay qua trên đầu. Huệ
ngẩng lên gọi to:
- Bác Nam Tào và hai vị thiên binh, thiên tướng xuống đây có việc gì vậy?
Đám mây dừng lại, vị quan trời ngó xuống, một tay vẫn khư khư ôm cuốn sổ
dày cộp áp nơi ngực, một tay cầm cái bút lông cùng hai thiên binh, một cầm truỳ
gái, một lăm lăm cây đại đao gắn ba cái chuông có tua đỏ, nói:
- Cô Huệ đưa gã người trần gian kia đi đâu đấy? Chúng tôi xuống tìm một gã nhà thơ. Trần gian không thấy gã, Thiên Ðình gã không lên, Ngọc Hoàng đồ rằng gã trốn xuống Âm phủ bèn sai ba chúng tôi xuống truy tìm để bắt về.
Huệ hỏi:
- Nhà thơ mắc tội gì mà náo động cả trần gian, thượng giới thế bác?
- Chào cô, chúng tôi đang vội, mời cô về trời đi, Thánh Mẫu đang tìm cô. Từ
hồi cô đi chơi, hồ tiên không ai trông coi để lũ đàn ông mất nết chuyên đi rình
trộm, xem tiên tắm nên thời gian qua chúng đầu thai xuống trần gian toàn bọn
sao Hàm Trì (9) chiếu mệnh, trai lơ đĩ bợm đủ hạng từ thằng to chí thằng nhỏ tứ
lung tung loạn xạ cả mặt đất cô không biết sao? Vì thế trần gian bây giờ nhà
nghỉ, nhà khách, quán Karaoke, tiệm gội đầu thư giãn mọc nhanh như nấm khắp nơi
để phục vụ bọn chúng.
Nam Tào chưa nói hết câu đám mây ngũ sắc đã là là bay đi, Huệ nói với theo:
- Em đang đi kiếm tấm chồng đây, khi nào được em về, anh bảo Thánh Mẫu đừng
tìm em.
Gã nhà thơ bị Ngọc Hoàng tróc nã tên là Từ Ðào, một gã lãng tử với bộ óc
đẫm mây, tràn gió lúc nào cũng mơ mộng hão huyền. Nghèo kiết xác, gã vẫn “du
mộng” ra rằng mình giàu nhất làng Vũ Ðại. Không thuộc nhân khẩu làng Vũ Ðại
nhưng Từ Ðào lúc nào cũng mơ thành người giàu làng Vũ Ðại! Phải là người làng
Vũ Ðại mới nổi tiếng được. Hằng đêm hắn ngủ mơ ra những giấc mơ rút ruột “tằm”
kéo ra những câu thơ vần lưng, vân chân nôm na trăm bài giống nhau chín chục,
rặt một giọng nước ốc nước hến ao bèo. Mẹ đang sống sờ sờ gã đã than thở “mẹ về
cõi xa”; cha vẫn uống rượu tì tì, hai cha con tháng vài lần ra quán hát Karaoke
hò hát nhặng xị, gã vẫn nỉ non “cha tôi nằm giữa cánh đồng lạnh sương” nặng
trĩu cả trời mây. Bạn bè bốn phương tưởng thật, rầu rầu nét mặt, phong bì giắt
túi đến chia buồn mới biết mình… bị trúng quả nhầm khi dâng phong bì lên ban
thờ, nơi thờ ảnh ông nội nhà gã mất từ năm đói Ất Dậu (1945). Khi ấy chẳng lẽ
lấy phong bì lại, đem về có mà xui xẻo chết. Những vần thơ thương vay khóc mượn
ấy chưa lâm ly bằng gần đây gã vống một tin đồn, gã mắc trọng bệnh. Bạn bè bốn
phương hoảng hết tinh thần: “Thôi rồi, phen này non nước cẩm nhung này mất đứt
một tài năng kiệt xuất”. Ðang đêm người nọ tê lê phôn báo cho người kia tỉnh
dậy nghe tin “giờ chót” nóng hổi về tình hình sức khoẻ cái ngón tay cần bút của
nhà thơ Từ Ðào.
Thương ôi, một nhân tài đang phát tiết sắp về cõi xa. Với tấm lòng vàng vốn
có của người Việt, cứu người như cứu hoả! Bạc tiền còn làm ra được, thân bạn
cũng như thân ta, bằng mọi cách phải ngăn lưỡi hái thần chết lại. Những bài
thuốc gia truyền: Nấm linh chi mọc trên ngọn cây lim nghìn tuổi, tam thất Tàu
thứ thiệt, loại năm mươi củ một ky lô gam, tẩm mật ong rừng Tây Bắc, Từ Ðào
uống hàng cân. Những tuýp mật gấu tươi tính bằng CC hút từ bọng mật gấu “Tây
Nguyên”... nuôi bằng cám lợn! Rồi bài thuốc chữa ung thư suýt bị thất truyền:
Bạch hoa xà thiệt thảo + Bán liên chi của một tử tù người Mỹ gốc Hoa từ nhà tù
nước Mỹ truyền ra có người ghi được công thức gửi về nhà nghỉ Bồng Lai để cứu
gấp cái ngón tay cầm bút của Từ Đào.
Các độc giả ơi, bạn thơ ơi! Nhà thơ đang nằm chữa bịnh tại khách sạn, không
có điều kiện sắc thuốc, nghiền nhỏ nấm linh chi, tam thất đâu. Ai muốn giúp nhà
thơ, xin tuỳ tấm lòng vàng… ôi những tấm lòng vàng… vàng hay đô la, ơ rô (eur)
là tiện nhất trần đời…
Một độc giả vừa đi công cán Phi Châu về, được bạn người Châu Phi biếu mẩu
sừng tê giác, có người cần mua trả cả trăm triệu đồng không bán. Nghe tin nhà
thơ Từ Ðào bị bệnh đau cái ngón tay cầm bút liền cho mượn để nhà thơ mài uống
chữa trọng bịnh. Mài uống được ba tuần ngón tay nhà thơ đã đỡ hẳn, người khoẻ
ra, và lại cầm bút làm thơ nhoay nhoáy. Càng uống nước mài sừng tê giác càng
hăng, càng khoẻ cái khoản… không bị bịnh!
Vị độc giả nọ hay tin nhà thơ bệnh tình mười phần đã giảm chín chín, gọi
điện thoại để xin lại mẩu sừng tê giác, liền nghe được một câu lạnh như gáo
nước đá giội từ đầu đến chân:
- Mình đánh mất rồi, thông cảm nhé!
Hôm sau, tất cả bạn bè của nhà thơ và các độc giả đọc được mẩu tin rao vặt
trên một tờ báo: “Nhà thơ Từ Ðào bị bịnh ngón tay đã đỡ, nhưng vừa đánh rơi đâu
mất cái sừng tê giác, ai nhặt được cho nhà thơ xin lại, hoặc ai có sừng tê giác
hãy cho nhà thơ mượn để chữa nốt một phần trăm bịnh đang chữa dở”!
Từ Nam chí Bắc, những người ủng hộ vật chất, tiền bạc cho nhà thơ chữa
trọng bịnh… cái ngón tay đều thất thanh kêu: “ Ới Giời ơi” cùng lúc!
Tít tận Thiên Ðình, ông Giời đang ngồi xem các nàng tiên múa hát bỗng giật
nẩy mình, đầu đau như búa bổ, lăn kềnh ra giữa sân rồng nhăn nhó, vật vã. Bà
Giời hoảng hốt truyền gọi quan ngự y tới bắt mạch cho Ngọc Hoàng. Quan ngự y
vừa cầm lấy tay đã “bắt” ngay ra mạch bệnh của ông Giời, vội quỳ xuống sân
rồng, tâu:
- Xin Ngọc Hoàng Thượng đế cho bắt ngay tên nhà thơ Từ Ðào lên trị tội.
Ngọc Hoàng dướn cặp lông mày bạc trắng rậm rì rì, mắt sáng lên long lanh,
và hỏi quan ngự y:
- Nhà thơ hả? Trẫm rất mê thơ, trẫm yêu quý các nhà thơ lắm, cuộc sống mà
thiếu thơ ca, tâm hồn sẽ nghèo nàn, buồn tẻ cô đơn, rỗng tuếch! Mà cái bà trời
thật keo kiệt, chẳng đẻ cho trẫm lấy một hoàng tử là nhà thơ để trẫm tự hào với
thiên hạ, toàn đẻ ra những thằng tham quyền chức, tham tiền, hám gái mới chán
chứ. Nhà thơ Từ Ðào có tác phẩm mới xuất bản hả? Truyền chỉ cho nhà thơ đem
tặng sách trẫm ngay.
- Tâu bệ hạ, hắn vừa làm cả gầm trời thiên hạ đồng thanh kêu giời cùng lúc
nên động đến long thể bệ hạ, làm bệ hạ bị đau đầu đấy ạ!
- To gan! Nam Tào đâu? Dẫn thiên binh, thiên tướng đi tróc nã tên nhà thơ
ấy về đây để ta trị tội.
Chính vì thế chúng tôi mới có cuộc gặp ba vị đó dưới âm phủ như kể ở đoạn
trên. Còn sau đó Nam Tào cùng hai vị thiên tướng, thiên binh có tróc nã ra nhà
thơ Từ Ðào hay không, không biết nữa.
HXH
------------------------------------
(9): Theo văn hóa cổ thần bí phương Đông, Hàm Trì là sao chỉ người dâm
đãng, trụy lạc.
(Có nữa)