Phần 1
Cõi âm (31)
Tiếp theo
-Huệ kể anh Phong nghe chuyện này. Chính chuyện về gã chủ bút kia:
- Cả bốn trưởng ban của tờ báo ấy không hẹn mà một buổi tối cụng trán nhau
trong nhà ông chủ bút cùng lúc. Người trước kẻ sau chỉ cách nhau vài phút, làm
cho vị chủ bút hơi bị khó xử, bị lúng túng giây lát. May, bằng tính nhanh nhạy
của cái đầu tổng biên tập, ông chủ bút mỉm một nụ cười niềm nở rồi đưa ra một
câu hỏi gộp một:
- Các đồng nghiệp đến thăm tớ hả!
Trưởng ban trị sự gãi đầu gãi tai vẻ ấp úng trả lời:
- Không không… à vâng chúng em đến mừng cháu nội của anh chị đầy tháng tuổi ạ!
- Vợ chồng tớ, vợ chồng các cháu cúng Mụ cho cháu nội tớ cách đây tròn một
tháng rồi, hôm ấy các cậu chả đến đông đủ mừng cháu tớ và uống rượu là gì.
Cũng bằng sự nhanh nhạy của cái đầu nhà báo, trưởng ban thời sự mau mắn đỡ
lời cho cả bọn:
- Vâng thưa anh, hôm trước là ăn đầy tháng cháu, còn hôm nay chúng em đến
để ăn… à chết em xin lỗi… chúng em đến để mừng cháu đầy… “đôi” tháng tuổi ạ!
- Ờ, quê các cậu có lệ làng cúng mụ đầy “đôi” tháng tuổi cho trẻ mới sinh
à? Quê tớ không có lệ này. À mà thôi, các cậu đã đến mừng cháu tớ thì theo “lệ
làng’ quê các cậu cũng hay. Mời các cậu ngồi đây để tớ đi mua thức nhắm về ăn
mừng cháu tớ đầy “đôi” tháng tuổi nhé!
Rất hay! Có thêm tập tục nào hay tập tục ấy, càng phong phú thêm đời sống
của chúng ta hôm nay. Văn hoá dân tộc ta càng đa dạng thêm hôm nay và sẽ giàu
thêm cho ngày mai nữa!
Ông chủ bút dắt xe đi mua đồ nhắm, bốn trưởng ban thuộc cấp ngồi lại săn
sóc ấm trà nhạt bã và phích nước sôi. Trưởng ban trị sự mở cặp lấy ra cỗ bài tú
lơ khơ gạ ba đồng nghiệp chơi tá lả để giết thời gian… để cùng nhau đợi bữa
chén!
Trưởng ban biên tập thời sự vội gạt đi:
- Bàn bạc cái con khỉ! Bàn là bàn việc hôm nay cống sếp thế nào đây?
Trưởng ban trị sự:
- Bàn bạc làm mẹ gì cho mệt? Cứ ai nấy “tuỳ nghi cúng tiến” như mọi bận!
Trưởng ban thời sự rút từ túi ra chiếc phong bì giơ lên hỏi ba trưởng ban khác:
- Các cậu định “cống” sếp lần này mỗi người bao nhiêu? Thống nhất đi, bỏ
hết phong bì ra đây tớ kiểm tra, xem “ý tưởng” của chúng ta có gặp nhau không,
và gặp nhau đến cấp độ tiên tiến nào? Xem thử nhá!
Nói xong, trưởng ban biên tập thời sự đặt chiếc phong bì chắc nịch của mình
xuống bàn trước. Thấy thế, lần lượt trưởng ban trị sự, trưởng ban Văn hoá - văn
nghệ, trưởng ban nông nghiệp, nhất loạt rút túi ra mỗi người một phong bì cũng
chắc nịch tương tự, thậm chí có phong bì còn chắc nịch hơn do mệnh giá đồng
tiền nhỏ, đưa cho trưởng ban thời sự kiểm tra.
Sau khi trưởng ban thời sự mở hé từng chiếc phong bì ngắm ngó, đếm kỹ phần
lòng, phần ruột từng chiếc, bỗng cười phá lên:
- Thiên tài, thiên tài, bốn chúng ta bậc nhất thiên tài. Cái nào cũng đúng
guýt năm triệu chẵn có ghê không. Hay thật!
Trưởng ban nông nghiệp ngồi thừ ra nghĩ ngợi một lúc, và… hiến kế:
- Các đồng chí ơi, ta bắt chước như đám học trò xưa Tết thầy đồ đi.
Ba cặp kính cận cùng dương lên đổ tròng về phía trưởng ban nông nghiệp hỏi
dồn dập:
- Sao! - Sao! - Sao! Tết thày đồ xưa như nào?
- Trong kho tàng chuyện cổ tích... tiếu lâm ấy!
Ba cái miệng của ba trưởng ban cùng lúc tròn xoe đồng thanh ồ ồ ồ… một
tiếng rõ dài rồi lại đồng thanh:
- Nhất trí! - Nhất trí! - Nhất trí!...
Trưởng ban nông nghiệp giải thích:
- Mỗi người năm triệu cho vào một phong bì có vẻ hơi ít. Nếu bốn người mỗi
người hai triệu rưỡi bỏ chung một phong bì sếp không thể chê ít được. Nó những
mười triệu kia mà!
Cả bọn người mừng rơn, vỗ đùi tự sướng, vỗ tay tán thưởng, vỗ bàn vỗ ghế tự
khen:
- Sáng kiến, sáng kiến… Hay! Hay!... Thảo nào thiên hạ xưa nay cứ nức nở
khen sự nhanh nhạy của cánh nhà báo chúng ta… quá đúng, thiên hạ tinh đời ha!
- Trưởng ban nông nghiệp có khác, luôn luôn biết cách tiết kiệm, biết cách
hà tiện. Mà không hà tiện sao được, đồng tiền của cánh ta là mồ hôi nước mắt,
cày cuốc rách trí rách não cho hết báo này, báo kia ghê lắm mới có chứ ăn không
ăn hỏng được của thằng, con nào được. Hà tiện là quốc sách, anh em ơi! Hà tiện
là quốc sách… quốc sách…!
Sau khi cơm no rượu say, trước khi ra về trưởng ban trị sự trịnh trọng hai
tay nâng chiếc phong bì căng phồng ra trước mặt tổng biên tập:
- Thưa anh, bốn chúng em đến mừng cháu nội anh đầy “đôi” tháng tuổi. Anh
chị cho bọn em ăn no, uống say rồi. Đây gọi là chúng em có tí chút làm vốn cho
cháu, mong anh chị nhận cho… để bọn em vui!
Sếp của họ đáp lễ cũng rất trịnh trọng, bằng cả hai bàn tay đón chiếc phong
bì căng phồng cười lên phe phé:
- Hé hé… hế hế… hề hề…! Cảm ơn, cảm ơn cậu trưởng ban trị sự nghĩ tới tương
lai con em chúng ta, tớ xin nhận phần của cậu trưởng ban trị sự trước, còn ba
cậu… ờ!!! Ba cậu còn lại nếu có lòng muốn ra vốn cho cháu nội tớ thì đưa tớ lúc
nào cũng được, lên phòng tớ ở cơ quan là tiện nhất, khỏi phải đến nhà đi lại
tối tăm khuya khoắt, xe cộ bây giờ đông lắm, bọn trẻ chúng phóng xe bạt mạng
lắm, nhỡ va quệt, xảy tai nạn giao thông tớ đâm ân hận. Tính tớ không thích ân
hận, chóng già người!
Trong ruột bốn trưởng ban buốt thon thót nhưng đành bấm bụng im lặng, ra
về. Trưởng ban Nông nghiệp vừa đi vừa lủng bủng:
- Tiên nhân thằng Chí Phèo! Sếp chúng mình cũng thuộc tiếu lâm gớm!
Trưởng ban trị sự an ủi:
- Nhà báo, thằng nào chẳng thuộc tiếu lâm, thằng nhà báo nào chẳng mang gien
Trạng Quỳnh, Xiển Ngộ, Ba Phi… Nhưng bỏ mẹ rồi ba đằng ấy ơi!
- Cái gì…
- Cái gì…
- Bỏ mẹ cái gì?
Trưởng ban trị sự giải thích:
- Sếp bảo phong bì ấy của mình tớ. Mình tớ mười triệu, còn các cậu nữa chứ?
Nói xong câu ấy, trưởng ban trị sự mặt nhăn nhó:
- Ừ nhỉ, bỏ mẹ chưa… chết cha Lão Hà Tiện chưa! Chúng mình khôn mà không
ranh! Không ranh… ngu hết! Một lũ ngu! Ngu... hết cỡ!
HXH
(Còn nữa)