Phần 1
Cõi âm (30)
Tiếp theo
Ðánh nhoáng một cái chúng tôi lại đứng trước một thành phố chen chúc người đi bộ,
xe đạp, xe máy, ôtô, thậm chí có cả người cưỡi ngựa, đi xe ngựa, đạp xích lô… Một
thành phố táp nham phương tiện giao thông. Lòng đường mạnh ai nấy đi, hè phố ai
thích thì người đó lấn chiếm làm cho trật tự đường phố úi xùi cẩm như một thành
phố thiếu ông thị trưởng, thiếu cảnh sát giao thông, thiếu dân phòng bảo vệ,
thiếu trật tự trị an.
- Thế kỷ 21 rồi mà thành phố này chẳng tiến bộ chút nào.
Nghe tôi nhận xét vu vơ thế, Huệ bảo:
- Nơi nào còn vua chúa thì nơi ấy kém văn minh cả!
Tôi bảo:
- Chưa hẳn thế! Âm phủ gì ra vua chúa?
Huệ bật lên một tràng cười khanh khách để chế giễu tôi, rồi nói:
- Có chứ! Vua Diêm Vương, các chúa ngục. Những mười ông Diêm vương cơ đấy. Mười
ông mười ý mới chậm phát triển.
Bỗng một người cao lênh khênh, vận bộ đồ ký giả là thẳng tặp đường li, chân đi
giầy mõm nhái, đầu đội mũ phớt đang như con lạc đà cõng trên lưng một chồng lớn
báo chí, lặc lè vừa chân bước, miệng rao:
- Báo Ðịa Phủ hàng ngày, báo Ðịa Phủ cuối tuần, báo Ðịa Phủ Chủ Nhật số đặc biệt
biếu không ơ ơ ơ…! Báo biếu ơ…! Báo biếu ơ…!!!
Có điều lạ, báo biếu không mà chẳng thấy người ra lấy về đọc, chỉ thỉnh thoảng một hai đứa trẻ chạy đến vơ vài tờ rồi chạy biến vào các ngõ ngách.
Thấy lạ, tôi hỏi Huệ:
- Người ta xuống đây bị quên hết chữ đã học hả em?
Huệ cười ngặt nghẹo, tay bịt lấy miệng rồi mà vẫn bật thành tiếng hơ hớ…hơ hớ… khơ khớ … khơ khớ:
- Không! Hơ hớ!... Quên sao được! Hơ hớ!... khơ khớ… Khơ khớ…!!!
- Sao bảo mọi linh hồn xuống dưới này khi qua sông Nại Hà là quên hết mọi khổ đau, vui sướng trên cõi trần gian?
- Bịa! Hơ hớ… Trần gian rỗi việc… hơ hớ… ngồi bịa ra lắm thứ chuyện! Hơ hớ!...
- Tôi hỏi thế có gì sai mà em cứ vừa nói vừa cười hơ hớ thì ai mà hiểu được. Thành phố đông đúc vậy mà không thấy ai mua báo, đọc báo?
Thôi hơ hớ, Huệ lại chuyển sang hi hí… hi hí:
- Ra gì…hi hí… thứ báo…hi hí.. xem đoạn đầu biết trước đoạn giữa, đọc đoạn giữa biết hết đoạn kết… hi hí… Toàn chuyện cướp, hiếp, đâm chém, giết chóc, tranh vợ cướp chồng, tham ô tham nhũng, lừa lọc; thậm chí cả chuyện chiếu giường, chăn gối trần trụi, tục tĩu, cả chuyện thủ ác diễn ra ở đâu đó cũng đem tấn cho đầy tờ báo. Thứ báo chí nói một phía, nghe một tai, tụng ca Diêm vương quỷ dữ, ai lấy đọc thì đọc còn lại bán cân làm giấy gói xôi, hoặc cho trẻ con lấy dán diều hi hí… Mục đích xuất bản báo của Diêm Vương chỉ để hành tội những kẻ có tội, những kẻ khi ở trần gian làm báo gian dối, đăng tin bịa chuyện; những kẻ lợi dụng việc làm báo để làm giàu bất chính, bất lương bằng tiền tài trợ của nhà nước, doạ đưa tin này tin nọ lên báo để tống tiền các doanh nghiệp lỡ sơ suất trong việc làm ăn…
- Sao không bắt hắn lăn đá ngược lên núi để chuộc tội (8) còn hơn in báo cho tốn giấy mực, tốn công sức, tốn tiền của - Tôi nói xen vào.
Huệ bảo:
- Quỹ nào phải dùng vào mục đích ấy, dùng sai sao được. Trần gian các anh chả như vậy ư? Quỹ thi đua thì đem in các loại giấy khen, bằng khen, mua tặng phẩm để thưởng cho người có thành tích; quỹ văn hoá dùng cho việc nâng cao văn hoá, in sách in báo ra mà phát mà biếu, không dùng hết, thừa lại cuối năm cũng bị “tài chính” thu về, phí của giời đi. Quy chế thế nên ngành nào cấp ấy đều tìm cách tiêu cho bằng hết số tiền quỹ của năm đó đi cho rồi. Mà không tiêu cũng thiệt! Không tiêu bằng hết còn bị coi là kém năng lực. Lãnh đạo yếu kém mới bị dư tiền, thừa tiền ra vậy! Vừa bị cấp trên thu hồi mất, còn bị mang tiếng là kém năng lực thì dại gì chẳng tìm cách mà tiêu cho hết nhẵn đi!
Cái gã gùi sọt báo đi phát không kia, khi ở trần gian là gã lưu manh giả danh trí thức. Ðược giao làm chủ bút một tờ báo, gã làm báo tin tức chả ra báo tin tức, báo văn chương chả ra văn chương, mượn báo để tô vẽ cho mình, ăn bớt ăn xén, ăn chặn cả vài chục nhuận bút của cộng tác viên, làm tiền các doanh nghiệp. Lâu lâu gã lại xới xáo tung biên chế toà soạn đem sắp xếp lại để “tống tiền” đồng nghiệp rất ba bị: Trưởng ban biên tập Văn hoá - Văn nghệ chuyển làm trưởng ban biên tập thời sự, người đang là phóng viên chuyển sang làm biên tập viên và ngược lại. Cứ thế mọi ban bệ hoán đổi vị trí cho nhau một cách trái khoáy, gây bỡ ngỡ trong công việc, nếu xảy ra sai sót lấy cớ đó ông ta chấm dứt hợp đồng lao động để tuyển dụng người mới. Người đi xin việc không thể bằng tờ đơn suông. Bát canh suông ăn còn nhạt thếch nữa là tờ đơn kèm bản lý lịch suông đi xin việc! Thỉnh thoảng chủ bút lại “mẹo” ra thế để cấp dưới phải răm rắp kéo nhau tới thăm sếp tại nhà riêng bằng… phong bì vậy!
HXH
----------------------------------------
(8): Theo thần thoại Hy Lạp, người gây tội ở trần gian khi xuống địa ngục phải
lăn đá ngược lên núi để chuộc tội.
(Còn nữa)