Phần
1
Cõi âm (29)
Tiếp
theo
Huệ dẫn
tôi đến một nơi khác.
Nơi đây khá yên tĩnh, giống một khu an dưỡng trên trần gian, Huệ nói đây là khu dành cho tầng giới trung lưu. Từng dãy nhà mái bằng một tầng trông xa như những hộp container dài ngoẵng xếp theo từng hàng, mỗi dãy được ngăn ra từng phòng riêng biệt như kiểu trại lính, có hè rộng, có sân chơi thể thao, vườn hoa cây cảnh trước cửa, sau nhà. Những người ở trong những dãy nhà này đều có chung một dáng co ro khúm núm, mắt trắng dã, môi thâm sì, kết hợp với cặp lông mày quỷ chụp xuống đôi mắt hí dị tướng. Có điều lạ là hai người chỉ có một cái ghế để ngồi xem chiếu phim, xem đấu bóng chuyền, xem đá bóng. Mà hai người không bao giờ chịu ngồi chung một ghế để cùng xem với nhau. Cứ đôi một người này hất người kia ra khỏi ghế để ngồi một mình. Người kia bị hất khỏi ghế lại vội vàng bò dậy tìm cách hất người này ra để chiếm lại ghế, không ai chịu nhường ai lấy một lần. Ban đầu tôi tưởng do nhàn rỗi quá nên họ đùa thế cho vui, cho bớt đi nỗi nhớ nhà, nhớ vợ nhớ con nơi trần thế. Nhưng không, ngoài sân thì người đá bóng cứ đá với nhau, người xem còn mải giành giật, co kéo giằng nhau cái ghế, chẳng ai để ý đến việc xem thi đấu thi đá, làm tôi sực nhớ câu thơ của Nguyễn Bảo Sinh: “Ghế thì ít đít thì nhiều/ Cho nên đấu đá là điều tất nhiên”!
Có đám
kéo cả nhà, cả họ, cả đồng hương xóm, đồng hương thôn, đồng hương xã, đồng
hương huyện, thậm chí đồng hương tỉnh đến để giằng, co, kéo, tranh nhau một cái
ghế ngồi. Người yếu thế thì về trần gian báo mộng cho vợ con gửi xuống cho xe
hơi, nhà lầu, vàng nén, vàng thoi, đô la âm phủ để họ hối lộ Diêm Vương, để
Diêm Vương dành ghế cho họ độc quyền ngồi một mình một ghế (ấy là nghe Huệ kể
vậy). Người không có đông đồng hương các loại từ xóm đến tỉnh, thân nhân trên
kia lại nghèo không có gì chu cấp xuống cho để hối lộ Diêm Vương, quỷ sứ, bị
tranh mất ghế, ức quá bèn nghĩ ra mẹo bẩn. Đi dò la lý lịch, tiểu sử đời tư
người mình ghét rồi làm đơn tố giác chuyện từ đầu mẩu cuối mấu của nhau: Nào sử
dụng bằng cấp giả để thăng quan tiến chức, nào khai man thành tích kháng chiến
để nhận huân chương, danh hiệu này nọ kia khác. Ông mượn bằng cấp 3 dùng hoá chất tẩy
xóa rồi điền tên mình vào để học tại chức, học chuyên tu; bà mua bằng đại học
giả để được đề bạt làm quan to. Họ bới tội nhau cho quỷ sứ, Diêm vương biết mà
tra khảo đầy đọa người họ ghét cho bõ tức.
Diêm
Vương ưu ái giành cho một khu ở riêng yên tĩnh với cơ sở vật chất hạng sang hơn
người lao động chân tay, tưởng họ sẽ bằng lòng với sự ưu ái ấy. Nhưng không,
những cái đầu đặc mưu mẹo của đám tiểu nông được nâng đời trí thức bằng mớ học
vấn tích cóp theo kinh nghiệm do làm việc lâu năm mà có, vô tư thì ít, trục lợi
thì nhiều, được voi họ lại muốn đòi tiên, muốn ăn gấp năm, muốn vơ gấp mười cho
đầy túi tham. Công việc nhà nước, chẳng làm hôm nay thì ngày mai làm cũng xong,
chả đi đâu mà vội. Thời gian làm việc họ để lập vây cánh, đấu đá, hất lật nhau.
Ở trần gian họ tranh giành nhau cái ghế quyền lực ra sao, khi xuống cõi âm
họ copy nguyên bản đem theo để tranh cái ghế ngồi xem bóng chuyền, bóng đá, xem
văn nghệ, văn công... Diêm Vương xếp hai người ngồi chung một chiếc ghế để nhận
rõ bản chất con người thực của họ, vừa để xem họ lộ sự ranh mãnh ra sao, cũng
là để hành tội họ luôn. Họ đâu có biết!
HXH
(Còn nữa)