Thứ Tư, 27 tháng 3, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

 

                                Phần 1

                            Cõi âm (28)

 

Tiếp theo

Con người là giống tồi tệ nhất, đối xử với nhau quái đản nhất. Vừa độc ác vừa dã man, nghĩ ra đủ những thứ cực hình ghê tởm: Nào bẻ răng, rút lưỡi, xẻo thịt, khoét mắt để hành hạ, làm tình làm tội nhau. Nghĩ ra đủ trò chơi bạo lực quái gở để thi thố với nhau trên sàn đấu. Mượn cớ thi đấu thể thao để đấm bôm bốp vào mắt nhau như trò đấm bốc (quyền Anh) để mua vui cho đám người lắm của nhiều tiền, để đoạt huy chương vàng, huy chương bạc nhặng xị hòng nổi danh nổi tiếng trên sinh mạng con người một cách tàn nhẫn. Thiếu gì những trò chơi lành mạnh không chơi, toàn chơi những trò ác. Em đọc lại cho anh Phong nghe một đoạn viết trong bài báo mới đây trên cõi trần gian của anh nhé: “Trong lịch sử quyền Anh nhà nghề, đã nhiều người hùng cơ bắp trên sàn đấu phải ngã xuống vì những chấn thương nghiêm trọng. Theo con số thông kê từ Hãng thông tin Spokesman - Revew (Mỹ), từ năm 1920 đến nay (2006), đã có gần 900 võ sĩ nhà nghề vĩnh viễn ra đi vì những chấn thương nặng từ các cú đấm trên võ đài” (An ninh Thế giới số 541 ngày 5/4/06). Từ năm 1920 đến năm 2006 tính ra là 86 năm, mỗi năm trên 10 võ sĩ bỏ mạng trên sàn đấu. Ðàn ông thi thố trò quyền cước đấm đánh nhau toạc mặt, rách môi thấy đủ là dã man, họ còn đưa cả phụ nữ chân yếu tay mềm lên sàn đấu để chị em đấm găng thùm thụp vào mặt nhau máu mồm máu mũi chảy đỏ lòm để họ ngồi xem, ngồi cổ vũ lấy được? Xét cho cùng, con người là giống máu lạnh nhất. Có máu lạnh mới đủ can đảm ngồi xem, cổ vũ những trò thi đấu dã man ấy?

Cũng lạ cho cái giống người, lời nói chẳng bao giờ đi đôi với việc làm, lúc nào cũng hô hào tự do, nhân quyền, bình đẳng, bác ái. Mồm thì leo lẻo về đạo đức này nọ, nhưng khi không vừa ý ngang nhiên đem xe tăng dàn hàng ngang đè nát cả biển người dưới xích sắt! Vẫn ra vẻ ta đây kẻ giờ rằng: Giầu tính nhân quần, bác ái. Bác ái gì mà đi đóng những bộ phim kiểu như phim Nàng Ðê Chang Kưm, toàn thấy hạ thấp nhân phẩm con người, xem cứ tức anh ách. Ðồng ý rằng dựng lại những câu chuyện ác, chuyện buồn đau của quá khứ để nhân loại xem lại, nhìn lại quá khứ mà bảo nhau sống nhân hậu với nhau hơn; nhưng những kẻ đầu óc lùn, kẻ tà tâm đâu hiểu như thế, chúng xem để học theo, rút kinh nhiệm, để làm ác hơn, coi mạng sống của con người rẻ mạt hơn, cướp của giết người, xoá dấu vết tinh vi hơn…

Huệ tiếp tục đưa tôi đến một nơi giống như chuồng cọp, người da đen ở một ngăn, người da trắng một ngăn, hàng trăm cánh tay thò qua song sắt giơ nắm đấm, miệng xì xồ chửi rủa nhau, đe doạ nhau. Nào: “Chúng ông muốn lên thiên đàng mày lại đưa chúng ông xuống địa ngục ở cái đất nước toàn rừng rậm, chi chít sông ngòi, hầm chông, bẫy đá, đến cả con ong cũng là vũ khí đánh nhau. Mang tiếng là nước có nền văn minh công nghiệp, có nền văn hoá nhân văn nhất thế giới mà chỉ thích đi xâm lược, đi chiếm cứ đất đai người khác. Ðồ dã man, đồ phản Chúa”.

Phía người da trắng không chịu kém cạnh, cố kiễng hai bàn chân cho người cao hơn, tay chống nạnh, tay xỉa xói, chửi lại:

- Bọn bay là quân mọi rợ, quân nô lệ, quân ngu như lợn, quân tham tiền, tự nguyện xung vào đội quân Lê dương đi đánh nhau thuê thì chúng mày chết mất xác là phải, còn già mồm nỗi gì?

Ở chốn trần gian họ mạnh mẽ, đạo mạo, ra dáng đấng nam nhi có chí khí bao nhiều, xuống địa ngục với cái phần hồn yếu ớt họ trở nên thiên kiến cố chấp, chấp nhặt một cách vô lối từng li từng tí với nhau trong tranh luận, trong sinh hoạt, đến nỗi ngay Diêm vương là vua của sự kiên trì cũng không chịu nổi, phải xây riêng chuồng cọp để giam riêng từng giống người, từng nước, từng màu da mà vẫn chưa được yên với họ. Ngày cũng như đêm, ngủ thì chớ, thức dậy là cãi nhau, bắt đền nhau những chuyện không do chính họ gây đau khổ cho nhau. Kẻ gây đau khổ cho họ, là bọn quan to, tướng lớn. Lũ người ấy bị tử trận, hay chết già họ vẫn được ưu tiên lên thiên đường trước, vì bàn tay họ “sạch”, không trực tiếp giết người. Họ không bị đầy xuống địa ngục, bị quỷ sứ tra khảo như đám lính trực tiếp cầm khí giới đâm chém, bắn giết người, bắn giết dân lành để cướp đất đai, cướp bạc vàng châu báu, bắt những quốc gia nhỏ yếu, bại trận phải tâm phục khẩu phục, phải hàng năm cống nạp sản vật quý của quốc gia cho những kẻ chiến thắng.

Tôi tiến sát đến hàng song sắt để nói chuyện với một lính Bắc Phi. Vừa thấy tôi người lính Bắc Phi già đã sấn sát ra hỏi:

- Việt Nam hả? - Tôi chưa kịp trả lời thì ông ta đã - Việt Nam tốt lắm. Việt Nam đánh cho Pháp, Mỹ thua bét tĩ lòi dom.

Tôi hỏi anh ta:

- Bạn là người nước nào?

Giọng ông ta uốn lưỡi nghe rất tự hào:

- Angiêri, Angiêri.

Tôi lại hỏi:

- Ông chết ở trận nào?

Trả lời:

- Tôi không chết trận. Tôi là người Việt Nam mới. Tôi bị người ta bắt lính đưa sang Ðông Dương đánh nhau. Tôi chạy ngay sang hàng ngũ Việt Minh làm lính cụ Hồ. Tôi lấy vợ Việt Nam, đẻ con với vợ Việt Nam, hoà bình tôi đem vợ con về Angiêri sinh sống, tôi chết do vết thương cũ thời chiến tranh tái phát hủy hoại sức khỏe của tôi.

- Các ông giơ nắm đấm cãi nhau thế để làm gì?

Ông ta liền quay sang phía trại lính da trắng giơ tay xỉa xói tiếp:

- Tôi ghét người Pháp, tôi ghét người Mỹ. Xâm lược là không tốt. Việt Nam tốt, Cụ Hồ tốt tốt…

Thấy ông ta hào hứng quá tôi vội giơ tay làm dấu hiệu chào để đi. Ðúng lúc ấy Huệ cũng vẫy vẫy tôi. Tôi đi giật lùi về phía Huệ. Huệ cầm tay tôi lôi đi xềnh xệch, bảo:

- Ngó qua loa thôi, nơi nào anh cũng nói chuyện, có mà cả năm không hết chuyện. Còn rất nhiều nơi cho anh cần xem, cần biết. Ði thôi.

                                         HXH

                                     (Còn nữa)


XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ