Thứ Hai, 18 tháng 3, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM

                                

                                Phần 1

                             Cõi âm (22)

 

Tiếp theo

 

Hai người tíu tít ôn lại chuyện thời thơ ấu một cách say sưa. Rồi Huệ lấy từ túi ra chiếc gương con hình bầu dục giơ ra bảo tôi và Mít:

- Em có chiếc gương tiên Quá Khứ Hiện Về đây, chúng ta cùng xem hồi ở chiến trường Vinh thành tích ra sao nhé! Các anh nhìn đây.

Huệ xoay xoay vành gương mấy vòng để chỉnh hình ảnh. Trong gương loang loáng hiện ra một vùng đồng bằng trù phú, những cánh đồng trắng nước, nhấp nhô bờ ruộng, lô mô những gò đất, kênh rạch. Bờ kênh rạch nào cũng có hai hàng dừa nghiêng mình soi bóng xuống dòng nước trong mát êm đềm. Những làng, xóm hiền lành lặng im thu mình dưới bầu trời xanh hiền hoà. Bỗng những chiếc máy bay tiềm kích mang hỗn danh “Con ma, Thần sấm” bộ dạng dữ dằn, nghiêng cánh bên phải, đảo mình sang trái, gầm rú nối đuôi nhau bay hàng ba hiện ra to dần như đàn cá mập lướt trên bầu trời yên bình trước đó. Ðang bay bỗng chúng tản đội hình, cái vọt lên cao, cái rẽ trái, cái quặt phải nghiêng cánh chao đi đảo lại, lộn xuống nhào lên vài vòng để xác định, tìm kiếm, căn chỉnh mục tiêu, sau đó xếp hàng một cắn đuôi nhau đâm bổ xuống. Từ bụng lũ quỷ ma nhà trời ấy nhả ra những chùm bom. Những chùm bom ào ào rơi xuống ngôi làng xanh êm những ngọn dừa đang vô tư dang hàng nghìn cánh tay lá vẫy lên bầu trời thăm thẳm, bỗng nhiên vô cớ bị băm ra từng mảnh nhỏ vung toé lên mây theo những quầng lửa da cam chớp sáng nhằng nhằng bốc cao thành những cột khói đen cuồn cuộn mờ mịt che đen một góc trời. Sau một hồi dai dẳng chà đi xát lại hết bom lại đạn, tiếp đến đàn máy bay lên thẳng ào ào bay đến. Cánh quạt chong chóng trên lưng quay tít, táp gió ràn rạn làm nghiêng ngả, chao đảo ngọn cây bờ cỏ. Rồi lũ diều lũ quạ ấy từ từ đáp mình xuống một bãi trống cạnh ngôi làng mà lũ máy bay phản lực vừa tới tấp đánh bom không thương tiếc trước đó. Từ bụng những chiếc máy bay lên thẳng, một lũ lính rằn ri đầu đội mũ sắt bọc lưới, tay nhăm nhăm tiểu liên cực nhanh nhảy ào ào ra toả đi, đứa lăn ra ôm một mô đất, thằng chiếm một bờ ruộng, bờ kênh phủ phục chĩa súng bắn như vãi đạn vào những mái nhà tranh ẩn dưới những gốc dừa trong làng.

Xung quanh làng, một trận địa gồm một đại đội bộ binh cũng đang lăm lăm tay súng dọc chiến hào chờ sẵn, đón chào đám lính đổ bộ đường không kia. Tiếng đạn bay chiu chíu trên đầu. Mặc, họ vẫn chắc tay súng lặng im chờ đợi; chờ bọn địch tới thật gần mới nổ súng. Bỗng một người từ giao thông hào ôm cây súng vọt khỏi vị trí nhao đến một gốc cây cổ thụ cao nhất làng, đồng đội của anh ta không kịp phản ứng, không kịp giữ lại, tất cả đứng lặng nhìn theo. Duy chỉ viên đại đội trưởng rê nòng súng theo nhưng không bóp cò vì để giữ bí mật trận địa, giữ yếu tố bất ngờ cho trận đánh.

Phía quân đổ bộ đường không sau khi chiếm lĩnh quanh rìa làng rồi, triển khai một trận địa súng cối, lấy cây cổ thụ cao nhất làng làm vật chuẩn thả đạn vào nòng súng bắn vót cầu vồng quanh cây cổ thụ đó. Rồi cứ thế họ bắn tản dần ra xung quanh. Ngay loạt đạn đầu người lính bỏ vị trí, bỏ đồng đội chạy đến ẩn vào gốc cây đã bị trúng thương nặng. Anh ta vứt súng lăn ra đất kêu ôi ối, máu nhoe nhoét đỏ lòm túa ra chỗ cánh tay cụt, cả một bên chân nữa, cũng bị cụt. Cánh tay còn lại cuống quýt lúc bịt máu chảy nơi cánh tay, lúc bịt máu chảy vết thương dưới chân, miệng gào: “Chúng mày ơi lên cứu tao, cứu tao… Ới mẹ ơi con chết mất… Ð. mẹ chúng mày không cứu tao…!”. Có hai người vọt khỏi chiến hào chạy về phía gốc cây để cứu bạn. Hai người chưa tới được gốc cây đã ngã gục do một chùm đạn cối tới tấp nổ gần.

Huệ bấm nút tắt, cất gương Quá Khứ Hiện về vào túi, rồi nói với tôi và Mít:

- Rõ về Vinh rồi, mình đến thăm anh ta đi, hai anh.

Ðứng trước một khu phố lộn xộn các kiểu nhà. Nhà cao chèn nhà thấp, cái nhô ra cái thụt vào, cái ngoảnh xuôi, cái quay ngược tùm lum, không hàng dọc, cũng chẳng hàng một cách vô lối.

Tôi buột mồm chê:

-Trông như nhà đúc sẵn từ nơi khác đem đến!

Nghe tôi nói thế, Mít bảo:

- Ðúng đấy bác ạ! Nhà ở đây là nhà do người trần gian gửi xuống cả, thấy chỗ nào đất bỏ không họ rủ nhau đem đặt vào và đến ở, không ai quản lý sắp xếp nên nó lộn xộn vô tổ chức, chẳng ra ngõ ra phố gì ráo, như trên trần gian gọi là xóm liều ấy, ai lần đầu đến đây đi tìm địa chỉ thì khó khăn, vất vả lắm.

Mít dẫn chúng tôi đi vòng vo tiến vào một cái ngõ chật sâu hun hút. Rẽ trái ngõ này, rẽ phải ngách kia, hết quẹo trái, rẽ phải đến bảy tám lần ngóc ngách một lúc lâu mới đến được nhà vinh. Vinh đang nằm đu đưa trên võng. Không phải võng Trường Sơn, không phải võng đay cổ truyền, một cái võng dù xanh màu lá cây thời hiện đại mắc trên giá inốc gọn gàng chắn ngang giữa cửa đang mở rộng hai cánh. Chúng tôi vào tận nơi anh ta vẫn không hay biết. Ðến lúc Mít cất giọng e hèm để đánh tiếng, cả kèm một câu khen:

- Anh Vinh mới tậu được cái võng đẹp nhỉ!

Tuy nhỏm người dậy nhưng Vinh vẫn ngồi nguyên trên võng:

- A, chào anh Mít. Khoẻ không? Võng trên nhà mẹ em vừa gửi xuống cho, nằm êm lắm anh ạ! Làng mình đô thị hoá rồi, nhà em trên kia xén đi một phần đất thừa kế của tổ tiên bán bớt cho người trên phố về mua làm nhà nghỉ cuối tuần được nhiều tiền lắm, giàu lắm!

Thảo nào thấy trên cổ anh ta đeo cả sợi dây chuyền vàng như sợi dây xích chó. Chắc vàng từ trần gian chia cho “gửi xuống”- Tôi nghĩ thế!

Mít nói:

- Mình vẫn vậy, sức khoẻ mình nó cứ tằng tằng vậy, đôi lúc đau ốm qua loa như người giả vờ. Cậu biết ai đây không? - Mít chỉ vào Huệ.

Vinh lúng túng xoa xoa bàn tay lên phần đùi còn lại, mẩu cẳng tay trái bị cụt co vào duỗi ra trông như đầu con bổ củi đặt nằm ngửa đang búng đầu xuống đất để lật mình cất cánh bay. Khi nhận ra Huệ, Vinh reo:

- Huệ, Huệ… Hồng Huệ! Huệ hát hay nhất làng ta đây. Anh Mít còn nhớ chứ. Ngày xưa muốn được nghe Huệ hát phải có năm bông hoa hồng thật đẹp. Hồi ấy kiếm được năm bông hồng đẹp đâu có dễ, phải xuống tận quầy hoa bờ hồ mới mua được phải không anh Mít?

Họ là ba người cùng làng gặp nhau tíu tít chuyện trò, tôi là người “ăn theo” nên đi sau đứng ngoài cửa vừa nghe chuyện vừa quan sát chung quanh xem cái xóm liều Âm phủ có gì khác xóm liều trần gian không.

Một người hàng xóm thấy bên nhà Vinh có khách liền chạy ra sân nghến cổ ngó sang. Tính cách người Việt mình xưa, nay vẫn vậy, cả khi đã thành hồn ma vẫn thích tò mò, hiếu kỳ, thích săm soi, thích chõ mũi vào chuyện người khác. Gã này ăn mặc khá sang trọng, com lê, cravat, giầy giôn đen bóng, đầu chải mượt lệch đường ngôi bên trái, trên môi vắt vẻo điếu thuốc đầu lọc gân cổ rít từng hơi dài ngậm khói lại trong mồm một lát rồi mới từ từ thở khói ra làm cho hai cánh mũi cứ phập phồng phập phồng lên. Tôi nhìn vào nhà gã thấy một bàn đầy các loại hoa quả chín đựng trong nhiều chiếc đĩa. Tủ tường trưng bày các loại rượu ngoại đủ chai nhỏ chai to, cốc, ly pha lê óng ánh. Ti vi, đầu xem đĩa hình đủ bộ, cả một chiếc xe ôtô con hiệu Méc - xì - đéc màu đen bóng lộn để ngoài sân. Thấy vậy, tôi nói bâng quơ:

- Nhà bên kia sang trọng quá nhỉ? Chắc ngày xưa làm quan to? Còn trẻ thế mà đã làm to? Chắc học giỏi và tài năng lắm ?

Vinh trả lời cũng pha chút bâng quơ

- Chẳng biết nữa!

- Sao anh không tìm hiểu? - Tôi hỏi Vinh.

- Tìm hiểu làm gì cho mất thời giờ, để họ nghĩ mình tò mò, chõ vào việc người khác.

Nghe tôi thắc mắc về cái sự giàu sang của người hàng xóm cạnh nhà Vinh. Huệ lấy Gương Quá Khứ Hiện Về ra bảo:

- Xem gương sẽ biết.

                                         HXH

                                     (Còn nữa)

 

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ