Phần
1
Cõi âm
(21)
(Tiếp theo)
Ðang nói chuyện với Mít, bỗng nghe trong góc khuất bên cạnh có tiếng người
kêu ái ái, ôi ối. Tôi quay sang hỏi Huệ:
- Anh này sao thế nhỉ?
Huệ tủm tỉm cười, rồi quay đi không nói gì. Mít cũng tủm tỉm cười. Một lúc sau Mít kể:
- Thằng này là lính đấy, mác giải phóng quân hẳn hoi, to cao đẹp trai mà
chưa vào đến chiến trường đã nhát chết, “tuột xích” lủi về tuyến sau, rồi về
cày ruộng. Giá cứ yên phận cày ruộng cho HTX lấy công điểm ngày vài cân thóc mà
ăn cho yên phận không muốn, lại nổi máu dê cụ. Xí xớn ngủ với vợ bạn thời bạn ở
chiến trường. “Ăn non” lúc bạn đi vắng thôi có phải ngon lành không? Ðằng này
lại tham, bạn về rồi vẫn “quen mui thấy mùi ăn mãi” bị nó bắt được, kéo cả họ
đến đè ra “xin” nửa con cu, xấu hổ không dám đi bệnh viện, chữa lang băm ở nhà,
bị nhiễm trùng nặng, dẫn đến nhiễm trùng máu mới đến bệnh viện thì đã muộn,
chết toi xuống đây, bị hẹp lỗ đái nên nước tiểu cứ ri rỉ chảy suốt ngày ướt
sũng cả đũng quần khai mù khai mịt chẳng ai dám đến gần. Người nhà trên trần ăn
nên làm ra cúng xuống nhiều bia rượu, hoa quả, thịt cá, ăn uống đẫy vào bài
tiết không kịp nước tiểu ứ đầy bàng quang gây tức, cố dặn mạnh cho dòng nước
chảy nhanh, đau kêu ối ối, ái ái luôn mồm như vậy đó. Ðược sướng một tí thành
thử mất toi con giống, toi cả mạng sống, còn khổ dai dẳng có thể đến cả kiếp
sau nữa chứ. Kiếp sau có được lên làm người, thiếu đứt con cu thì chán chết!
Nói xong câu ấy Mít tủm tỉm cười. Khi mặt không còn nhăn nhó nữa trông Mít
tươi tỉnh, cởi mở, nổi trội chất hài hước ở con người anh. Một chàng trai như
Mít, nếu được sinh ra ở một đất nước không phải bon chen nhiều về chuyện miếng
cơm manh áo để tồn tại, không bị di truyền tính gian vặt từ tổ tông, có cuộc
sống vô tư, tin là anh sẽ làm vui cho đời bằng năng khiếu khôi hài, hài hước
trên sân khấu, trên phim, trên truyền hình… có thể lắm chứ!
Mít bảo:
- Cô Huệ còn nhớ Vinh làng mình không? Nó ở gần đây, cô sang thăm hắn một
lát đi. Giờ hắn thế nào ấy, khó hiểu lắm. Hễ cứ gặp những cây to, cây cao là
đòi chặt bỏ và tránh chạy. Không hiểu sao mà thằng ấy, bây giờ ghét những cây
cổ thụ đến thế không biết nữa? Hay tại ngày nhỏ hay leo trèo phá tổ, bắt chim
non về nướng chả bị chim oán cũng nên!
- Làng ta có ba Vinh hy sinh, anh nói Vinh nào?
- Vinh Leng Keng ấy. Cái thằng lớn tướng mà cổ vẫn đeo vòng bạc gắn ba cái
chuông, hễ chạy nhảy tới đâu chuông kêu leng keng loạn xạ đến đó, người làng
lấy đấy đặt cho hắn biệt danh Vinh Leng Keng, cô nhớ không?
- À, em nhớ rồi, cậu ta còn biệt danh là vinh “lỏi” nữa!.
- Cô Huệ nhớ kĩ nhỉ. Cái thằng khôn lỏi từ bé. Chính nó chết vì tính khôn
lỏi của nó !
HXH
(Còn nữa)