Thứ Năm, 14 tháng 3, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                                  Phần 1

                             Cõi âm (14)

 

Tiếp theo 

Chỉ một nhát xuyên của chiếc que cời trúng yết hầu, thằng khốn đó đã đủ “đi đời nhà ma rồi”, lại thêm cả băng đạn tiểu liên bắn găm ở cự li gần nữa, gì hắn chẳng hết ngáp. Vơ lấy chuỗi dây xanh tuya rông cài những băng đạn, lựu đạn của hắn mà lúc lôi chị vào bếp hắn cởi ra để cạnh, quàng vào bụng mình định mắc khóa để đeo.

Vì vòng bụng của chị nhỏ nên thắt dây xanh tuya thắt vào lỏng toét. Đã thế cái dây nặng những bao đạn, lựu đạn trĩu xuống kéo chuội qua mông. Chị bèn khoác vội cả chùm dây đạn lên vai, lấy băng đạn mới thay vào súng lao nhanh ra chiếm lấy bể nước, dùng bế nước làm bệ tì, vật chắn chĩa súng ra phía ngõ chờ giặc tới.

Bọn giặc ém quân quanh làng thấy súng nổ, tưởng Việt Minh tấn công. Từ các vị trí thằng nào thằng ấy nằm soài ra đất bắn loạn xạ, khắp làng ầm ầm tiếng súng, tiếng đạn bay chiu chíu, những thân cau cao lưng trời trúng đạn đổ gục cùng tiếng chó sủa náo loạn. Lửa bùng cháy từ những ngôi nhà mái rạ, tre nứa nổ bộm bốp, khói bay mù mịt.

Một lúc không thấy Việt Minh bắn trả, bọn Tây chỉ trỏ bảo nhau tấn công về phía chị. Ba thằng Tây lò dò thằng trước, thằng sau theo đội hình dích dắc tiến vào ngõ. Chị bình tĩnh xiết cò một điểm xạ, loạt đạn găm vào trán thằng đi đầu. Thằng giặc chỉ kịp một lần rướn người lên trước khi bật ngửa đổ vật ra đất, hai chân còn giật giật mấy cái trước khi nằm im. Hai thằng đi sau vội lăn sõng soài ra đất la lớn:

- Viêt Minh... Viêt Minh… rất nhiều Việt Minh!

Lũ giặc quây đến rất đông, bắn tới tấp về phía chị. Nấp sau bể nước chị bắn trả từng loạt. Hết băng đạn thứ hai, thay băng đạn thứ ba xong, lợi dụng bể nước che khuất lúc bọn giặc chưa nắm được lực lượng bên trong nhiều hay ít, chị khom người chạy vào bếp kéo xê tấm đan trát đất nơi để ba ông đầu rau, bên dưới là một ngách hầm để súng và lựu đạn của chị. Chị lấy thêm ba quả lựu đạn, khẩu súng trường khoác chéo lưng. Có thêm vũ khí, chị nhanh chóng vượt rào sang hàng xóm tìm về chiến hào bố phòng cùng đồng đội. Ló ra ngõ nào cũng thấy giặc nhốn nháo chân chạy, miêng hô:

- A la xô… Hô lê manh… A la xô… Hô lê manh…

Biết không thể về vị trí phòng ngự được, chị cắt đường luồn từ vườn nhà nọ sang vườn nhà kia tìm đường lên bờ đê định chiếm điểm cao vừa đánh, vừa rút ra bờ sông để, nếu được thì bơi sang sông. Vì bên kia sông là vùng tự do. Tới chân đê,  nhìn lên mặt đê đã đầy lính giặc thằng nào thằng nấy đang nằm sõng soài tay lăm lăm xả súng bắn vào làng. Khắp làng nhà cháy, lửa khói mù mịt, tàn tro bay đen trời, tiếng tre nứa nổ lụp bụp lẫn trong tiếng súng liên hồi, loạn xạ. Chị quay lại làng, luồn lách giữa những bờ rào, rặng tre. Hai mảnh quần bị thằng Tây xé rách loà xoà bay, hết vương gai lại mắc cành rào làm nhiều lần vấp ngã. Chị vội cởi phăng, vứt đi cho đỡ vướng. Còn lại cái quần lót, chị vẫn xông pha, xuất hiện ở ngõ này bắn diệt vài thằng, luồn sang ngõ khác ném quả lựu đạn, cho đến khi hết đạn, hết lựu đạn chị mới chịu cắt đường tắt về vườn nhà mình lội xuống ao lặng lẽ bơi về hầm bí mật. Vừa bơi được một đoạn thì bọn địch phát hiện ra chị. Một thằng bắn, hai thằng bắn, hàng chục họng súng chĩa xuống ao bắn tới tấp, đạn bốn phía bay chéo mặt ao. Trước khi hy sinh, chị còn nhào lên đứng dựng trên mặt nước như thể từ biệt xóm làng lần cuối. Những con cá bị váng óc vì sức ép súng đạn cũng nhao nhao, lao lên lao xuống lao xao đầy mặt ao như tiễn biệt người con gái dũng cảm của quê hương.

Bọn chỉ huy sai lũ Việt gian vớt xác chị lên cho chúng xem mặt con Việt Minh “ác chiến” rồi chúng lôi xềnh xệch lên mặt đê cho lũ Lê Dương khát máu giương lê đâm nát thi thể chị để trả thù. Chúng còn trói cái xác nát bét của chị vào cột bêu trên mặt đê để làm gương cho người làng và du kích thấy mà sợ, hòng họ nhụt ý chí đánh Tây!? Cái ý nghĩ nông cạn, thiển cận của bọn tay sai và lũ thực dân là do chúng không hiểu mình và cũng chẳng hiểu người. Gieo chết chóc xuống xóm làng người ta lại bắt người ta nhụt chí căm thù, nhụt chí chống trả? Ôi, những cái đầu mê lú vì bơ, sữa, bánh Tây!”.

Huệ vừa kể vừa bình luận.


                                         HXH                      

                                     (Còn Tiếp)

                                

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ