Phần 1
Cõi âm (16)
Tiếp
theo
- Các
đồng chí cứ đi đi, tôi đi đại tiện một lát, xong tôi sẽ đuồi theo sau, tôi khoẻ
rồi.
Người tiểu đội trưởng tưởng anh đã khỏi sốt tiếp tục hành quân được, nên đồng ý và dặn dò:
- Xong
việc đồng chí bám theo anh em nhé, tư trang của đồng chí, tiểu đội san ra mang
cả rồi, đồng chí còn yếu cứ đi người không cốt sao theo cho kịp đội hình đơn
vị.
Nói vậy
cho đồng đội an tâm, thực ra anh đã kiệt sức. anh chui sâu vào rừng tìm một bụi
rậm giở võng ra mắc vào hai thân cây leo lên nằm, nghĩ cho qua cơn sốt rồi sẽ
đuổi theo đơn vị sau. Anh thỉu đi mê mệt bởi một cơn sốt rét ác tính, rồi chết
trên võng sau đó vài ngày. Ðơn vị lúc đến bãi nghỉ, điểm danh không thấy anh,
đồ rằng anh tụt lại để đảo ngũ, B quay về Bắc. Ðó là chuyện thường tình của
những đoàn quân trên đường ra trận, giữa đường hao hụt một vài người là chuyện
nhỏ đối với một đại đội hơn trăm con người vượt hàng nghìn cây số giữa bạt ngàn
Trường Sơn ngày ấy. Làm sao vào đến chiến trường còn 80% quân số đã là đạt yêu
cầu.
Anh này
số đen. Ðại đội anh sau đó ba ngày bị trúng toạ độ B52 gần như bị xóa sổ hoàn
toàn cả đơn vị. Ðại đội đi sau hành quân đến khắc phục hậu quả, khi thu dọn thi
thể tử sĩ họ nhặt được cuốn sổ ghi danh sách quân số của văn thư đại đội, họ
thấy tên anh ghi trong trong sổ: “đã B quay giữa đường cách đó ba ngày”. Tiểu
đoàn căn cứ vào đó thông báo về địa phương rằng anh đảo ngũ. Gia đình anh khổ
nhục, mang tiếng với làng nước vì con đi đánh giặc, sợ gian khổ, sợ giặc mà đảo
ngũ, B quay, tuột xích về hậu phương một cách hèn nhát.
Lúc anh
mắc võng , hai cây mới to bằng bắp đùi, ngọn còn thấp tè. Ba năm sau một đoàn
đi tiền trạm của một đơn vị khác qua đây ghé vào khu rừng đó nghỉ. Viên đại đội
phó nằm trên võng nhìn lên thấy cái võng bạt treo lơ lửng trên lưng chừng hai
cây cao giữa một bụi rậm rạp, giữa võng mọc một đám cây “tầm gửi”. Thấy lạ,
viên đại đội phó leo lên ngó vào thấy bộ xương người trong võng. Viên đại đội
phó cùng mấy chiến sĩ đi cùng tháo hai đầu dây hạ xuống, dùng chính chiếc võng
gói ghém, khâm liệm bộ xương lại rồi đào hố chôn dưới hai gốc cây đó, đắp nấm
cẩn thận. Chắc giờ đã bị mưa bào gió gọt bằng địa giữa rừng, cũng có thể đã
được bốc về một nghĩa trang nào đó với tấm bia chiến sĩ vô danh.
Người hy
sinh thứ tư: là em đây. Sau khi anh về đơn vị rồi em vẫn ở K9 tiếp nhận thêm
quân lương để bảo quản, dự trữ chuẩn bị cho chiến dịch G. Anh trạm trưởng trước
trên đường lên mặt trận nhận lệnh bị bom trên đường đi, bị thương phải về tuyến
sau điều trị. Cấp trên điều trạm trưởng mới về thay. Nét vô văn hoá bung ra từ
tiếng cười hố hố một tràng bởi cái miếng rộng toé loe của đôi môi thâm thì,
thêm sự đóng góp của đôi mắt trố thô lố một cách thô bỉ. Hễ gần chị em là hau háu
nhìn vào nơi ngực, nơi đũng quần. Hắn nhìn thế để làm gì nhỉ, trong óc hắn
tưởng tượng ra thứ gì của chị em giấu trong đó không biết nữa? Hình như trong ý
nghĩ bệnh hoạn của hắn, đàn bà con gái chỉ hai nơi ấy là đáng nhìn nhất, ngoài
ra không còn nơi nào cho hắn quan tâm thêm nữa. Da mặt hắn bì bì, lỗ chân lông
hông hổng chen những mụn trứng cá lô mô đen như đầu ruồi, hai chiếc răng bàn
cuốc hàm trên ám khói thuốc lào trông cáu bẩn như hai hàm răng trâu, hơi tí vui
là phô ra khoe tới bời khói lửa cả bộ “xia” sau tràng cười hô hố, cứ như chị em
mê bộ răng vừa vổ vừa gỉ ngoèn khói thuốc lào của hắn lắm.
Hắn
chiều em, nịnh em, một kiểu nịnh đầm thô thiển vô duyên không thể chấp nhận đối
với một cô gái nhiều mơ mộng, cá tính mạnh như em. Hắn chẳng bao giờ phân công
em đi công tác xa, những lúc cần kíp cũng không bắt em ra mặt đường san đất,
chặt cây, lấp hố bom để thông đường cho các đoàn xe ra trận. Ðể lấy lòng em,
lúc nào hắn cũng tìm lý do để em ở nhà làm những công việc nhẹ nhàng gần hầm,
gần hang đá vững chắc ít nguy hiểm cùng với hắn, làm các chị em khác phát ghen
đi đến dè bỉu kỳ thị nói kháy nói bẩy em này nọ. Một lần chỉ có em và hắn ở
nhà, hắn vồ lấy em. Em càng đẩy hắn ra hắn càng ôm chặt. Mùi thuốc lào hôi rình
phả vào mặt em kèm những câu nói nghe ma quái như từ cõi âm vọng lại: “Anh đây…
thủ trưởng đây. Huệ… Huệ…! Chiều anh… chiều thủ trưởng một cái đi, rồi thủ
trưởng cho về Bắc nghỉ phép… (bộ đội thời chiến tranh không có chế độ nghỉ
phép), cho ở công tác hẳn ngoài Bắc luôn không phải đi chiến trường nữa, rồi
anh cũng về ngoài đó ta sẽ cưới nhau... cưới nhau… eee… em… nheee…é!”. Một gã
đại đội trưởng tép riu mà cũng khoe ra đến là lắm thứ quyền lực để gạ gẫm con
gái. Chỉ người con gái nhẹ dạ cả tin, ham sống sợ chết mới ngu ngơ nghe lời gã.
Em vội giằng, đẩy hắn ra và cho hắn một cái tát, rồi em vồ lấy khẩu súng lên
đạn chĩa vào ngực hắn định bóp cò. Song em lại thôi, vứt súng chạy ra rừng ngồi
khóc. Từ đó hắn hết chiều em luôn, bắt em làm đủ mọi công việc nặng nhọc, sau
đó hắn phân công em theo đoàn chiến sĩ mới vào bổ sung, lên tuyến trước mở
đường chuẩn bị cho chiến dịch mùa khô tới. Thánh Mẫu thấy em khổ quá đã đón về
trời sau trận bom chà đi xát lại ngay đêm đầu tiên đến cung đường mới cùng một
số chị em khác…
HXH
(Còn tiếp)