Phần I
Cõi âm (4)
Tiếp
theo
Căn lán lợp cỏ gianh tựa vào vách đá khuất cạnh một hườm núi, không sâu nhưng khá ngóc ngách. Đơn vị cho dựng lán sát hườm đá để các chiến sĩ nghỉ ban ngày có chỗ tránh bom. Trong chiến tranh, nơi nào địa hình thiên nhiên lợi cho việc giấu quân, giấu hàng hóa, vũ khí là đơn vị cho dựng lều lán ở đó. Tôi nằm võng, Huệ nằm trên sạp nứa. Chuyện vóng sang nhau đôi ba câu rồi tôi thỉu đi chìm theo tiếng chim “bắt cô trói cột” lảnh lót văng vẳng lúc gần, khi xa vời vợi dội vào rừng đêm lai láng ánh trăng, râm ran tiếng dế, tiếng vạc sành cành cạch liên hồi gọi bạn tình ngoài các lùm cây tạo thành một dàn âm thanh sôi động như xắn nát ánh trăng sáng bạc ra từng mảnh rải xuống khắp gốc cây, ngọn cỏ lại thêm hai con thạch sùng núp đâu đó trên liếp nứa cứ chốc chốc lại chậc chậc lưỡi hòa theo làm cho đêm rừng càng thêm khuya khoắt, hoang vắng, tuy lúc ấy đêm chưa thật đã khuya khoắt gì lắm.
Con chim
“bắt cô trói cột” to bằng con ngỗng từ đâu xà xuống sấn tới mổ mỏ vào cánh tay
tôi, rồi nhẩy cờn cờn bỏ chạy. Bị con chim bất ngờ mổ đau, tức quá tôi đuổi
theo định túm bắt. Con chim lạch bạch chạy trước, tôi hăm hở đuổi sau, đến sát
một vách đá thì con chim cất cánh bay vụt lên đậu trên một mỏm đá cao hơn,
kiễng chân ngó xuống ngật ngưỡng gật gù cái đầu, bộ mào đỏ cùng cái mỏ vàng chế
giễu tôi: “Đuổi chi cho mệt, đuổi chi cho mệt… đuổi sao cho được, đuổi sao cho
được…”. Lúc ấy tôi như cậu bé bị chọc tức cố rượt đuổi để bắt con chim. Tôi leo
đến đâu con chim lại tung cánh bay cao hơn lên nữa. Tôi gần đuổi kịp, khi sắp
túm được, con chim lại tung cánh bay sang mỏm đá khác. Bỗng tôi tuột tay rơi
tụt xuống chân núi, ngã lăn ra đất, một tảng đá rơi theo đè lên người. Tôi cố
giẫy giụa hất tảng đá ra, tảng đá càng đè nặng thêm không sao hất ra nổi. Vì
lúc ấy chân tay tôi như không xương, như bị trói chặt. Tôi co rúm người vị sợ.
Sợ quá, tôi choàng mở mắt. Hóa ra là người đè chứ không phải đá đè. Hai đầu dây
võng cứ trĩu xuống căng ra kéo thít vào hai cây cột rít lên kèn kẹt. Huệ đang
cứ má, môi, cổ tôi cụi trán day day, cụi mũi xịt xịt, hít hít; môi Huệ chộp lấy
môi tôi hôn tới tấp, mút chùn chụt khắp má khắp trán, lia cả đầu lưỡi vào miệng
tôi khoắng đi khoắng lại như muốn tìm kiếm vật gì trong đó. Toàn thân tôi đờ ra
không biết hưởng ứng thế nào, mấy lần định giằng ra mà không sao chủ động giằng
ra nổi. Tim tôi đập thình thình trong lồng ngực. Ở tuổi hai tư, lần đầu tiên
được cô gái ôm hôn, người tôi run bắn vì hồi hộp, cả vì sợ. Bàn tay nữa, ban
tay Huệ nóng hôi hổi sờ vào chỗ… của tôi túm túm, nắn nắn nhưng của tôi vẫn
nhũn nhèo chuội đi.
Mỗi lần
bàn tay Huệ lần lần chạm tới là tôi vội vàng co đùi, lui mông để tránh, nhưng
lòng võng qúa hẹp, mông tôi không thể lui xa hơn được, hễ lui mạnh lại bị mép
võng cản lại, bàn tay Huệ quờ theo túm lại ngay. Không rõ sao từ lúc mở mắt ra
biết mình không mơ, tôi hoang mang một nỗi sợ. Một nỗi sợ mơ hồ xa xôi từ ký ức
hiện về, nỗi sợ ấy còn nặng hơn tảng đá đè lúc tôi mơ, người tôi rộn rạo bủn
rủn chùng thõng mềm nhũn như cua bấy. Sau đó Huệ lôi thốc tôi lên sạp nứa, cởi
khuy quần dài, tụt cả quần đùi của tôi ra rồi Huệ cứ nắn nắn xoa xoa, Huệ cởi
bỏ quần áo của mình nằm đè lên áp của Huệ vào của tôi day đi day lại. Thấy “của
tôi” vẫn nhũn nhùn không cụng cựa. Huệ ghé sát vào tai tôi thì thầm, làm như
quanh đó đang có người, nói to sợ họ nghe biết: “Anh ơi chỉ thế này thôi à?”.
Tôi vô thức, cũng: “Ừ ờ”. Huệ bảo: “Thế này lấy nhau là có con hả anh?”.
Tôi
ngượng, tôi xấu hổ. Ngượng và xấu hổ nên tôi ôm ghì lấy Huệ chứ không phải ôm
ghì vì ham muốn, tôi ghì để che giấu sự xấu hổ của mình. Sau đó hình như do sự
cuốn hút bản năng tôi cũng hôn tới tấp lên má lên môi Huệ. Và bàn tay nữa. Lần
đầu tiên trong đời bàn tay được cuống quýt lần lần tìm “vùng trời” ấy để khám
phá! Khi tìm được bàn tay dừng lại úp chặt lấy “vùng trời” nóng hôi hổi ấy. Rồi
nào xoa nào nắn làm cho Huệ cứ: “Ới giời ơi, ới anh ơi”… liên tục, man dại. Bàn
tay Huệ lại vơ, túm của tôi nhét vào, nhưng “của nợ” ấy vẫn như khúc dọc khoai
mùng bị chần nước sôi nhũn nhùn chuội ra quay lơ im thin thít không ngọ nguậy.
Huệ hổn hển: - “Làm thế nào anh ơi, làm thế nào… anh… anh…?”.
HXH
(Còn
tiếp)