Thứ Hai, 11 tháng 3, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                               Phần I
                            Cõi âm (8)

Tiếp theo
Chúng tôi quấn lấy nhau trên cái sạp nứa dã chiến không mấy vững chắc nên liên tục phát ra tiếng sột soạt. Em đè lên tôi, tôi vật em xuống đè lại, cứ thế người đè đi kẻ đè lại xoắn xuýt. Em hổn hển thì thầm bên tai tôi những lời ngọt ngào không rõ nghĩa. Lần đầu tiên trong đời người con trai được nghe, được hưởng những nụ hôn cháy bóng liên tục lên má, lên môi, được hưởng vòng tay con gái xiết chặt và cả bốn chân nữa, chúng cũng xoắn xuýt lấy nhau tạo thành một “cơn bão”. Cơn bão suông của nỗi khát thèm trai gái. Ấy là chuyện của trên ba mươi năm về trước khi gặp Huệ trong mơ tôi nhớ lại tất cả. Và thấp thoáng những kỷ niệm lướt về làm tôi đê mê ngây ngất. Lúc ấy tôi tưởng tôi là chàng trai hai mươi tư tuổi. Người tôi phấn chấn hẳn lên. Tôi hỏi Huệ:
- Ðây là đâu?
Huệ cười cười:
- Ðây là nhà em.
Tôi vô thức nhắc lại:
- Nhà em?
Huệ cầm cành hoa chỉ về phía sạp nứa và cái võng bạt treo lơ lửng góc phòng:
- Ðúng, nhà em ở ngã ba N.P hồi ấy anh quên rồi sao?
Không còn làm chủ được mình tôi lao đến. Em đón tôi trong vòng tay mở rộng. Tôi ghì lấy em nhấc bổng lên quay tròn mấy vòng. Trong một vòng quay chầm chậm, thoáng nhìn qua tấm gương trên tường nhận ra thằng tôi trong đó là một ông già đang ôm cô gái trẻ, tôi thất thần gỡ người ra khỏi vòng tay Huệ và lùi ra xa mấy bước:
- Sao thế? Không phải! Nói dối!
Huệ bảo:
- Anh lạc hậu với thời cuộc quá đấy. Cái mặt đất anh đang gửi thân xác có việc gì là không xảy ra. Người đã chết rồi vẫn được coi là đang sống, đang chiến đấu ở chiến trường vì cái chết của họ chưa được đơn vị chủ quản báo tử về, do chưa xác minh được nguyên nhân. Nguyên nhân chết ở chiến trường thì bao la là kiểu: nào thì nước lũ cuốn trôi, sốt rét ác tính, gió lốc cây đổ, đá đè, rắn độc cắn… Đáng ra, người đã chết ở chiến trường thì miễn xác minh nguyên nhân . Vì họ có động mồ động mả đâu mà xông vào nơi đó để chết? Tất cả những cái chết đó phải chờ, và chờ ! Ngược lại người còn sống sờ sờ phải coi mình đã chết, đơn giản vì người ta đã trót báo tử về địa phương rằng anh đã hy sinh! Ðịa phương đã làm lễ “tấn phong” liệt sĩ cho anh rồi thì việc anh sống trở về là bất hợp pháp, làm mất thời giờ của các cơ quan công quyền ra, khó cải chính lắm, ai đứng ra cải chính bây giờ? Quyền lợi liệt sĩ của anh gia đình anh đã hưởng cả, trên mấy chục năm nay, con cái anh được ưu tiên đi học trong nước, ngoài nước, đỗ kỹ sư, bác sĩ cả rồi chẳng lẽ nhà nước đòi lại những thứ ấy? Ai đứng ra đòi chứ. Mà đòi làm sao được, của miếng chín vợ con người ta đã ăn đi rồi, con cái người ta đã học mất rồi, chẳng thể móc họng họ lấy lại được. Vả lại cũng là tiền của nhà nước, tiền bán tai nguyên, tiền đóng thuế của nhân dân cả. Một thực tại buồn của chiến tranh bới ra làm gì cho rối tung rối mù thêm. Anh bị coi là liệt sĩ rồi thì anh “liệt sĩ” luôn cho gọn chuyện!

                                            HXH
                                        (Còn tiếp)

 

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ