Phần I
Cõi âm (9)
Tiếp theo
Chiếc giường đệm còn thơm mùi gỗ mới cứ chập chờn khi ẩn khi hiện, lúc là sạp nứa, lúc là chiếc võng Trường Sơn mắc dây vào hai đầu cột; lúc giường tủ bàn nghế tiện nghi thời hiện đại đầy đủ, lúc là những cái bàn giát tre giát nứa làm tôi rối tung rối mù đầu óc không còn biết mình đang ở đâu, không biết mình là cái giống gì nữa trước những đồ vật dập dờn luôn thay hình đổi dạng . Rồi tôi cố chuội người khỏi vòng tay Huệ:
- Không được, tôi già thế này em trẻ thế kia. Tôi
không thể!
- Huệ kéo tôi nằm xuống giường, bàn tay Huệ xoa xoa
lên người tôi, giọng dịu dàng, âu yếm:
- Anh cứ tưởng tượng ra thế, anh sinh năm 1947, đúng
không? Còn em sinh 1951. Ðể thật chính xác, dễ hiểu như kiểu nhớ tuổi trẻ con
của các cụ ngày xưa: Anh tuổi Ðinh Hợi, em tuổi Tân Mão, anh chỉ hơn em bốn
tuổi. Nếu cứ sống nơi trần gian anh sẽ còn già đi nữa, em mà sống trên đó từ
năm 1971 đến giờ thì em cũng thành bà lão lâu rồi. Vô tư đi, hai ta rất chi
“môn đăng hộ đối”, không việc gì anh phải mặc cảm chuyện trẻ già. Cõi trần gian
anh đang sống chẳng khối ông già lấy gái trẻ đó sao? Khối ông lão sáu, bảy chục
tuổi lấy cô vợ hai lăm ba mươi, sinh cùng lúc cả đôi con trai nối dõi tông
đường mĩ mãn đó sao? Rồi những kẻ lắm của nhiều tiền, rực của rực tiền bỏ ra
một lúc cả nghìn đô la Mỹ đi mua trinh các em gái 13, 14 tuổi để phá trinh rửa
hận, “bù lỗ” cho thời hàn vi vì muốn thăng tiến bằng con đường tắt, nhắm mắt
yêu, nhắm mắt lấy con nhà quan để có chỗ dựa làm bệ phóng đi lên, bị ăn phải bơ
thừa, paté dở nên khi có tiền có của trong tay mới cay cú, bậy bạ đem tiền mua
trinh con gái để hưởng thụ bù “lỗ” cho đỡ tiếc! Ðầu óc nông toẹt đầu bò đầu
heo, tài cán không tày gang tay còn tinh tướng, hãnh diện với mớ suy nghĩ cổ
lỗ, ta đây từng là con nhà nho gia giáo, có lễ nghĩa, vì ta am tường đạo
Khổng!? Con gái nhà quan cạy bố mẹ có quyền chức, lắm của nhiều tiền, sẵn tiền
của bố mẹ ăn chơi đú đởn, đua đòi nhảy nhót, trần truồng lắc liếc với giai từ lúc
15, 16 tuổi thì làm sao giữ được trinh tiết khi lấy chồng. Mà cái giống đàn ông
nơi trần gian nhà các anh sao cứ mãi cổ hủ, chẳng chịu đổi mới “tư duy” gì cả?
Lúc nào cũng bị cái màng trinh mỏng dính của con gái bó chặt lấy đầu óc thì làm
sao nghĩ ra được những công to việc lớn mà phục vụ xã hội chứ…!
Lặng đi một lát vì xúc động, Huệ nói tiếp:
- Giàu có mà ngưỡng văn hoá không cao, không phát
triển đồng bộ khiến bọn họ hợm hĩnh dẫn đến lệch chuẩn văn hóa chung. Mươi năm
nay, hiện tượng này đã xảy ra ở một bộ phận kẻ giầu có bằng những đồng tiền bất
chính. Trong tay có tiền tỷ là nghĩ ngay đến chuyện ăn chơi trác táng, cặp bồ,
bao gái nhăng nhít làm băng hoại mọi thứ, từ nhà ra đường, từ nơi làm việc cho
đến nhà trường. Đám trọc phú!
- Không phải thế, tôi không tin.
- Anh không tin là việc của anh, cái anh tin là đúng
thì nó lại sai, cái anh cho là sai thì lại đúng, thời để anh ngây thơ qua rồi,
qua lâu rồi anh tẩm ơi !
- Tôi già rồi, không còn khả năng ấy.
Huệ cười cười nháy nháy một bên mắt chế giễu tôi thêm:
- Chẳng hiểu gì về “điện”! Anh biết không? Ðàn ông các
anh dù già cả, ốm o đi chăng nữa, trước khi trút hơi thở cuối cùng vẫn vãi ra
đũng quần một bãi chất lầy nhầy đủ tinh trùng đuôi dài đuôi ngắn, sau nữa mới
đến nước tiểu và phân, ba thứ của nợ ấy đều phải để lại nơi cõi thế tội lỗi mà
ra về, vì cả Thiên đường cũng như địa ngục chẳng nơi nào có chỗ chứa ba thứ nhơ
bẩn ấy, anh hiểu không…?
HXH
(Còn tiếp)