Thứ Ba, 26 tháng 3, 2024

CHUYỆN CÕI TRỜI & CHUYỆN CÕI ÂM


                                    Phần 1

                                 Cõi âm (26)

 

Tiếp theo

Trúng quả to, phen này ta trúng quả to, dòng họ Móc nhà ta phen này trúng quả to. Ðược đại đế Pe là cái chắc; cùng lắm, non non chút xíu cũng bằng thiên tài Hít - trật đằng trời. – “Không cho chúng nó thoát, còn đường nào cho chúng nó thoát... chúng bay vào không có đường ra…”. Từ tầng một lão leo lên tầng hai, lên tầng hai lão leo tầng ba, từ tầng ba lại ba lăng xăng xuống tầng một. Chân leo, miệng hát đi hát lại lời bài hát trên như bọn trẻ hát đồng dao bài “con kiến mày leo cành đa, leo phải cành cộc...”.

Ngày mới đến ở giúp việc nhà lão, Thị Hẹn trông chán như cơm nếp nát. Thịt nạc thịt mỡ sơ tán từ hồi kháng chiến chhongs Tây chưa chịu hồi cư về phố cũ. Hàm răng trên trèo ra chõ xuống cãi nhau với cái môi cá mè suốt ngày đêm không ngủ nghỉ. Hai con mắt lờ đờ mắt cá vàng chẳng ra lồi cũng nỏ phải trố; chẳng ra mắt ốc nhồi, không ra mắt lợn luộc nên khó định chính xác đó là loại mắt gì. Mà tả vẽ vòng vo mãi cũng đến vậy, toạc móng heo kinh tế cho dễ hiểu. Thị chẳng khác gì Thị Nở, người tình của Chí Phèo làng vũ Ðại. Vậy mà…từ ngày lấy được lão nhà giàu, Thị phổng phao, phốp pháp phây phẩy, đẹp nõn nà (ấy là theo bình luận của mấy bà chuyên buôn dưa lê cùng phố). Cái răng cái mắt vô duyên ngày nào theo Thị Nở về quê làng Vũ Ðại ngay tắp lự. Giờ thị là Thị Hẹn đẫy đà, mặt ninh ních mỡ, tay chân, mông, đùi, người ninh ních thịt. Thị nói thiên hạ nghe, Thị đe thiên hạ hoảng. Thị giàu có vênh vang trước kẻ làm thuê; kẻ coi tiền là tiên là Phật luôn nể trọng Thị. Thị cưỡi con xe Đờ rem hai (DeremII) Thái gốc Nhật mới khự lượn lờ hết phố trên, phố dưới. Những kẻ khinh rẻ Thị ngày xưa giờ đứng bên hè phố lác xếch hai mắt ngó theo há hốc mồm hít khói xăng của Thị tất tần tật.

Lúc chưa lấy Thị, chẳng mấy khi lão vào “thăm” các bác sĩ khoa nội, khoa ngoại, lão chỉ năng đến thăm bác sĩ khoa da liễu, nhờ họ tiêm cho vài lọ kháng sinh liều cao để chữa viêm những “đoạn” đường tiết niệu bị lây nhiễm do gái đứng đường tặng. Từ khi ham đẻ con thiên tài lão đến thăm đủ loại bác sĩ. Nhiều nhất vẫn là bác sĩ chuyên chữa cái... sự cố trên bảo dưới không chịu phục tùng. Ðông trùng hạ thảo của Tàu, sâu chít Ðiện Biên, cá ngựa đôi một, đôi một ngâm với bát vị thuốc bắc, thuốc bổ, cà dê bình nào cũng năm bảy lít rượu sánh như mật ong. Thuốc tráng dương Viagra Mỹ đắt mấy lão cũng tầm mua bằng được để tăng cường cho cái khoản... cần tăng cường! Đơn thuốc dặn tối uống một viên, lão nuốt hai; hăng tiết sơn dương lên lão nhai ba. Uống thế cho đủ trường lực. Trường lực càng mạnh bao nhiêu buồng gan càng quá tải bấy nhiêu. Buồng gan luôn phải làm việc quá sức với những bình rượu sâu bọ, rắn rết thì gì gan chẳng bị xơ, bị ung. Gì mà ông bà ông vải dòng họ móc nhà lão chẳng đòi lão về chầu sớm. Lão ra đi để lại cho mẹ con thị Hẹn món gia tài cũng khơ khớ. Cái nhà ba tầng toạ lạc trên thửa đất gần 200 mét vuông, cùng những tiện nghi đầy đủ cho sinh hoạt một gia đình loại trung lưu. Trắng phớ ra cho tỏ ngọn đèn dầu: Thị là kẻ đẻ thuê, nuôi con thuê cho lão.

Ước mơ của lão tuy thành mà không tới được sự thật. Thằng cu càng lớn càng nhìn thấy cái sự tan. Vì lão khôn nhưng không tinh. Những kẻ giầu có thường hợm của hợm đời. Tưởng nhiều của lắm tiền là mua được mọi thứ trên đời. Mua được cả thần đồng, mua được cả năng khiếu và nhân tài…? Quên đi cho nhanh! Thần đồng nào đầu thai vào xứ ngu si dốt nát? Cho dù thần đồng có đầu thai nhầm cửa mà đem giao cho kẻ dốt nát, kẻ mở miệng là văng tục, chửi bậy trông nom, dạy dỗ thì thần đồng ấy càng dốt nát thêm.

Quả nhiên thế.

Mới mười sáu tuổi “thiên tài” của lão đã lớ phớ nổi rõ tính phóng túng lang bang. Học không chịu học, sáng cắp cặp đến trường muộn nói dối thày rằng hôm nay em đau bụng. Trưa về nhà nói dối mẹ con phải học thêm! Ăn quà vặt như mỏ khoét. Quán xá nào cũng lê la, trên môi lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc lá cho thêm sành điệu. Nhạt miệng thì nhấm nháp chén rượu quán nước cho nhanh chóng thành đấng nam tử phấp phới cờ bay, lúc mỏi chân buồn tay thì hít thử tí khói trắng cho biết mùi đời.

Ðại đế Pe của lão lên ngôi trị vì thiên hạ rất chi oai phong đà điệu, lúc nào “Ngài” cũng ngự trên chín tầng khói trắng lâng lâng, đi mây về gió lẩy bẩy liêu xiêu. Ôi thiên tài của lão trưởng giả tân thời… thật thiên tài… ai tai!

 

                                               HXH

                                           (Còn nữa)

 

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ