Phần 1
Cõi âm (11)
Tiếp
theo
Tôi gỡ
người khỏi vòng tay của Huệ và ngồi nhỏm dậy định ra bàn ngồi, lại bị em kéo
nằm xuống:
- Ði
anh, lên cõi tiên cùng em nhé!
Tôi trả
lời:
- Thông cảm cho anh, còn nhiều việc anh phải làm, đó là nhiệm vụ của mỗi con người được sinh ra trên cõi đời này.
Hai tay
Huệ ôm đầu tôi ghì chặt vào ngực khiến tôi ngột ngạt giữa bầu ngực nóng hừng
hực của Huệ. Tôi phải dướn cổ ngúc ngắc đầu cố chuội ra, lại bị Huệ túm hai tai
giữ chặt, trán ghì vào trán, mắt soi vào mắt, môi dính vào môi:
- Em bảo
thực, đi cùng em lên cõi tiên anh sẽ được sung sướng, cõi trần gian là cõi khổ,
là bãi chiến trường, là thương trường để đầy đoạ ức hiếp lẫn nhau, ức hiếp
những kiếp người thấp cổ bé họng, em nguyền rủa hai mươi năm sống dưới đó, vì
em đã nhầm khi đứng trên mây nhìn xuống trần gian, ngắm những đôi trai gái nắm
tay đi bên nhau, tình tứ với nhau dưới bóng trăng, giữa vườn hoa, hay dưới rặng
phi lao trên những cánh đồng lúa xanh, hoặc trên con đê cong cong lượn theo
những dòng sông ăm ắp phù sa bồi đắp đôi bờ ngô, khoai mươn mướt. Những cặp vợ
chồng hạnh phúc, êm ấm trong những ngôi nhà ngói, nhà tranh tuy đơn sơ dưới
hàng cau cùng những thiên thần bé nhỏ của họ; em từng cho đó mới là cõi tiên.
Cõi tiên trên trời đến lắm lệ luật gò bó, trói buộc, đến ông trời có đủ quyền
năng trong tay nhiều lúc còn bức xúc than thở: “Nhiêu khê quá, gò bó quá, miếng
ăn của ta cũng bị kiểm tra, giấc ngủ của ta cũng người đứng gác trên đầu, kẻ đứng
gác dưới chân, việc làm không theo điều ta nghĩ, nhất cử nhất động là bàn, là
hội ý, là họp, là tập thể ra quyết định. Ta có còn là ta nữa không? Ta có còn
là ông trời của các người nữa không? Hãy để cho ta được tự do thở khí trời,
được uống nước sông một tuần vài giờ được không” ?
Ðể thoả
mãn mong ước được sống nơi trần gian em đã quậy phá cõi tiên làm Thánh Mẫu
phiền lòng, Thánh Mẫu giận. Khuyên can nhiều lần em vẫn bướng bỉnh không nghe
chỉ thích “chui vào lòng con thú dữ”. Thánh Mẫu đành để em xuống trần hai mươi
năm. Xuống trần gian ở, em mới nhận ra, nó chẳng tốt đẹp như khi đứng trên mây
ngó xuống xem. Chính chị Giáng Hương đã nhầm, tưởng hoa mẫu đơn nơi trần gian
ai thích là có thể hái được nên mới bị bắt, bị trói, bị bắt đền. Nhờ có nho sĩ
Từ Thức cứu mới thoát, để phải mang ơn Từ Thức, phải lấy Từ Thức để trả ơn, vì
thế Từ Thức mới được lên ở cõi tiên. Ở cõi tiên một thời gian thấy chán bèn xin
về lại cõi trần lúc ấy mới hiểu ra rằng thời gian Từ Thức ở cõi tiên, thì trần
gian đã vật đổi sao dời. Con người không thể sống ở cả hai cõi khác nhau cùng
lúc, một đời người...
Ngắt lời
Huệ, tôi đáp:
- Không,
anh không thể, anh còn vài món nợ chưa trả xong....
Bị Huệ nói
át đi:
- Ðàn
ông các anh đến là lắm thứ nợ nần. Hết nợ vợ nợ con, nặng nợ với dòng họ, nặng
nợ với đời, nặng nợ vì sự nghiệp, cả nặng lòng với những mối tình xưa cũ! Ôi,
những cái nặng nợ của đàn ông thật mênh mông vô bờ bến. Chính vì đàn ông các
anh không dám băng mình vượt qua những thứ nặng nợ ấy nên các anh mới mất tự
do. Mất tự do nên các anh không lớn lên nổi. Thôi được, anh không thích cũng
chẳng sao, em không nài nỉ nữa, tình yêu mà van xin nài nỉ có được cũng chẳng
ra gì. Anh lưu lại vài ngày đi du lịch cõi âm cùng em. Em dẫn đi xem cuộc sống
cõi Âm cho anh ngộ ra. Chúa Giê-Su quả không sai khi nhận xét về con người:
“Nghe mà không hiểu, nhìn mà không thấy, vì tính chai lì, có đôi tai mà vẫn
nghễnh ngãng nên con người mới khổ”(3). Nào ta đi, ở đây có cả một “đại dương”
những chuyện buồn cười, buồn đau, buồn rũ rượi vì buồn do con người đem từ cõi
trần gian ma lanh, ma quái, ma bùn xuống đây cả.
Huệ nắm
tay tôi đi ra cửa khác, không phải lối khi xuống,
lối
xuống lúc đầu đã khép lại kín bưng sau lưng.
----------------------------
(3):
Kinh Tân Ước.
(Còn
tiếp)