(Thơ này chẳng biết tặng ai
Đành tặng cú sắn, củ khoai đã hà)
Mưa ngày chết nắng
Mưa đêm chết gió
Để trăng gày héo quắt tàn thu
Thôi đi em đừng tính tháng tính năm
Anh đã rồi, sống giữa trăng lu
Một đời anh lúng túng giấc mơ mù
Mở mắt ra là giông và bão
Bước chân đi là đạn xé bom cày
Ngày li tán, thêm giờ li tán
Chết như không, mà sống như thừa
Em cứ suốt miệng mồm ra rả
Ngày mai, ngày mốt sẽ Thiên đường
Thiên đường thật hay Thiên đường ảo
Anh chẳng nữa mặn mà
Anh chẳng nữa ước ao.
"Anh đã ước khi mười tám tuổi"
Đến bây giờ ước ấy có còn đâu
Chỉ là ước với mong trong dạ
Cầm đầy tay thêm ngẩn ngơ sầu.
Xuân đã chật
Hạ lại đến như thừa
Thu rộn bước, tưởng rằng thu rộn bước
Hoá ra thu đem lạnh cóng mấy mươi mùa.
Vẫn ô trọc vũ vần ô trọc
Vẫn tình suông vuông bức tình suông
Em đừng hứa, hẹn hò thêm nữa
Nước đổ lá khoai đầu vịt lâu rồi
Xin em đừng nhồi thêm nước ốc
Đừng nhồi thêm nước suýt trăm voi.
Anh chẳng ngóng, chẳng mong, chẳng đợi
Thôi xin em, đừng bánh tẻ nửa mùa
Nói thật đi: thứ ấy toàn khoai, sắn
Và bánh đa bánh đúc chợ nghèo
Em hoang tưởng, mình em hoang tưởng
Bày ra mâm mà đặc sản một mình./.
HXH