Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2018

Trót một thời yêu II - Thơ


Trót một thời yêu 2hoàng xuân họa

trót mt thi yêu II
  
             Thơ




thời vọng thê

(Viết thay những người
chồng có vợ đi làm ăn xa)

vọng Phu... em quá khứ rồi
bây giờ đến lượt anh – Thời Vọng Thê
từ ngày em bước xa quê
bồng con anh ngóng em về sớm hôm
cùng nhau chăm cái cùng con
gầu dai tát nước những đêm hạn trời
em đang lận đận xứ người
đường cày nhát cuốc rã rời triền miên
chuối già trứng cuốc đầu hiên
chẳng người đem bán để chim ăn hoài
vạt cà, luống cải, vườn khoai
mình anh chăm bón ra vài dải xơ
năm qua, tháng lại anh chờ
Vọng Thê...hoá đá trên bờ đê quê.

                               Đầu tháng 2008

 

lệch hướng

 

con đường lệch hướng người đi
dòng sông lệch hướng con đê ngang tầm
tháng mười, ngày lệch tháng năm
mặt trời lệch hướng vầng trăng bốn mùa

bây giờ lệch hướng ngày xưa
bao nhiêu rồ dại đổ thừa cho nhau
riêng ta chẳng biết về đâu
đằng trước thì thiếu, đằng sau lại thừa!

                                                                1 – 6 - 09
    
                                            

                                           

tôi - một trái núi đa tình

                          Tặng: Thành phố Hoà Bình

tôi ngồi trên núi ngắm sông
bên sông thành phố cũng đồng dòng trôi

tôi ngồi ngắm núi xanh ngời
bước em ngựa Gióng tung trời đang bay

tôi ngồi trên núi để say
cả hồ thuỷ điện ngất ngây như mình

tôi - trái núi nặng đa tình
ra về muốn cắp Hoà Bình về theo.

                   Hoà Bình 15 –8 – 07




 trương chi thời nay
                                     
ta – Trương Chi thời nay
thân ở đây, hồn phía lầu Tây
thổn thức nhớ
thổn thức thương
thổn thức…
trên con đò tròng trành khát
ta không hay giọng hát
chẳng biết cầm chèo đưa em sang sông
ngửa bàn tay không
điệp tiếng gà mênh mông
một đời khoai ráy dại
vườn hoang…

                                   7-2- 2009

 

 



Cho tôi biết trư­ớc

vì rằng biển chẳng vô tư
mặt trời đỏ hoét, “tôi trừ vào em”
dòng sông nói mãi lời quên
con đò mắc cạn đánh ghen cả chiều

em cho tôi bấy nhiêu nhiêu
tôi cầm tia chớp đánh liều môi hôn
ngóng phương em, dạ bồn chồn
dẫn thân tôi đến để chôn kiếp mình

sao em cứ mãi lặng thinh
với bầu trời rỗng vô tình, nước đôi
mấy ngôi sao lẻ xa vời
dăm ba tiếng vạc đớp trời vu vơ













một đàn đom đóm thừa cơ
lẩn vào đêm vắng ngồi mơ cõi về
chung chiêng suối lú, sông mê
kiếp này hoang phí nặng nề qua trôi

mộng mơ, du mộng giữa đời
trống hoang bến vắng thuyền xuôi không chừng
cũng đừng lấy thế làm mừng
vội vàng đánh đổi lấy vầng trăng khuya

đứng xem thiên hạ tranh chìa
cầm đồng xu lẻ tôi lia lên trời
đâu ma, đâu chính cõi ng­ười
cho tôi biết trư­ớc, tôi thôi đa tình.

                                          11 - 9 - 08


Xin lần nữa bỏ bùa


ngào ngạt đến đủ tầm thôi hoa sữa
suốt một mùa ve vuốt dịu êm tôi
em rủ về bao con gió mồ côi
đỏng đảnh khắp mặt hồ tôi tĩnh lặng.

Ngọt cho ngư­ời đâu có ngọt phần tôi
qúa heo may em gọi về gió bấc
rắc mùi hư­ơng vào chốn không mùa
vò rách tư­ớp vành trăng tôi khuyết.

 Đam mê em nên đời tôi lỡ kiếp
 tuột tay cầm vì nhẹ dạ cả tin
 không toan tính vơ vào toan tính
 chẳng nghĩ suy hơn thiệt riêng mình.

  Em chân thực hay không chân thực
  mà lắm lời mư­a móc lư­ới chài tôi
  tôi trót dại - đắng đời tôi trót dại
  vẫn xin em được lần nữa bỏ bùa!

 Hồ Thuyền Quang chớm Thu





mượn

                                      Tặng: Huệ Anh
        thôi đừng “mượn gió bẻ măng”
        m­ượn mây che khuất vầng trăng một thời
        m­ượn mắt tăng trư­ởng nụ cư­ời
        m­ượn môi mạ bóng những lời x­ôi xa

        m­ượn hạ tiêu hóa tháng ba
        m­ượn thu đưa đẩy thuyền qua thác ghềnh
m­ượn yêu thêm ghét chất chồng
m­ượn ăn để uống cho nồng cơn say

m­ượn chơi để rót chén đầy
m­ượn buồn để vớt những ngày chông chênh…

Mượn chồng, mượn vợ… có nên
xin vay cân gạo tôi cân hão huyền.

                                 11 - 10 – 2006


ngư­­­ời bị trời dần

thời đại buồn rầu”(1)
đau suốt kiếp
tính bộc trực tư­­­ng bừng cao hứng
“bẹo bầu trời”(2)
trời nổi trận lôi đình cơn giận dữ
ra roi tầm sét Trần Dần tím mông
ô, may không vỡ đầu
vỡ đầu
còn đâu rạch chớp sắt đêm đếm miếng
cho ngày bình yên
nhấm nháp “Khối Đau Trái Đất”(3)
nhằn “hột khuya rắc vào bến lạ”(4)
gặp cõi “U linh… Zằng Zặc”(5)
tr­­ư­ớc cổng trời – “Cổng Tỉnh”(6)
“khối U thơ - Định mệnh” (7) - khối U thơ.

        Viết sau khi đọc tập, thơ Dương Tường
                                     2005
------------------
-(1), (2). Thơ Trần Dần.
-(3), (5) và (7). ý thơ Dư­­­ơng Tư­­­ờng.
- (4). ý thơ Đặng Đình H­­­ưng.
- (6). Tên một tp thơ của Trần Dần.







áo m­ường

ngực em chót vót Ba Vì
làm tôi chết đứng một thì trẻ trai

lưng ong vời vợi ban mai
làm tôi quên khuấy đư­ờng dài về quê

váy chàm quét mướt triền đê
cỏ vô phong(1) bỏ bùa mê tôi rồi

hai hàng khuy bướm sóng đôi
tôi - người lúng túng giữa trời… áo em.

                                      1979  -  1989
------------------------                  
(1).Tương truyền, trên núi Ba Vì có thứ cỏ vô phong động đao (trời không gió cỏ vẫn động), lá cỏ hai nhánh, sáng ngày tách ra, tối tự chụm vào. Trai gái Mường lấy cỏ này  đeo trên người làm bùa yêu nhau.



    


  bay - on bốn mặt

                       
  bay - On bốn mặt nhìn đời
  nếu tôi bốn mặt, biết ngồi nhìn chi      
  tôi muốn cất mặt tôi đi
  mặt sấp mặt ngửa, cần gì… mặt tôi!    

                            Ngày 11 - 6 – 2008







 buồn nhổ

buồn nhổ - nhổ thẳng lên trời
xem trời tức đứng tức ngồi cái sao?

Buồn nhổ - nhổ béng xuống ao
xem đàn trắm cỏ con nào đớp nhanh?

Buồn nhổ - nhổ quách lên thành
xem rêu, xem cỏ mọc nhanh mấy tầng?

Buồn nhổ - nhổ tót xuống sông
xem sông Thị Vải đục trong mấy mầu?

Buồn nhổ... chẳng biết nhổ đâu
đành cầm cái nhíp nhổ râu cằm mình!

                                 
Ngày 5 – 11 -  2008



ai cầm

ai cầm mất dải yếm em
tôi kẻ khát thèm từ bấy đến nay
lặn mò, tìm khắp Hồ Tây
vớt lên mảnh yếm lạnh tay
                                               nâu sồng.

                                       Chùa T.S, xuân 2001


chọn gì


biết chọn gì cho em
biết chọn gì cho tôi
trời xanh xanh cao tít
đất rộng mặt hẹp lòng
dòng sông trong chảy xiết
biển cả sóng vô hồi
lòng người đầy toan tính…
biết chọn gì cho tôi
biết chọn gì cho em
mùa thu còn bão rớt
mùa xuân dội mưa dầm…
biết chọn gì cho em
biết chọn gì cho tôi?

 

trách tháng 5

tháng 5 nắng, tháng 5 mưa
tháng 5 vừa tới lại thừa tháng 5
đợi chờ héo mấy con trăng
buồn vung cá quẫy sủi tăm mặt hồ

lộc vừng chín ngọn sóng xô
rắc đầy mặt sóng, đỏ bờ xác hoa
chông chênh ghế đá một ta
đợi người, người mải đi xa hút trời

mặt hồ sóng rộn đầy vơi
ta ngồi đếm sóng vời vời dửng dưng
người đông trước mặt, sau lưng
hồn ta xoáy gió vơ từng bóng mây.

Tháng 5 vơi, tháng 5 đầy
tháng 5 trống rỗng nhường này… tháng 5!
                     
                2- 5, năm Kỷ Sửu – 25 – 5 - 2009

 


mùi

non xanh vẫn đó non xanh
vẫn làn mây thắm loanh quanh bầu trời
dòng sông mải miết vẫn trôi
cánh đồng lúa vẫn bời bời trĩu bông
phố phường tấp nập người đông
nhà hàng khách sạn đủ ông, đủ bà
rào rào ăn uống vào ra
rượu bia tràn cốc tràn ca ầm ầm
ôtô, xe máy rầm rầm
tàu xuôi, tàu ngược rú gầm máy bay
mặt mày hớn hở ta đây
gốc đang mục ruỗng nên cây héo cành
dường như ngọn gió chẳng lành
đưa “hương” cầu tõm tanh tanh bốc mùi

                                                         Tháng 10 -2009
ai trộn 
             "Trời đem trộn nắng vào m­ưa
              con người trộn thiếu trộn  thừa vào nhau"
                                             (Phạm Công Trư)

ai đem trộn dở vào hay
trộn cay vào ngọt, trộn đầy vào vơi
trộn yêu vào ghét phần tôi
trộn khôn vào khéo, xoay đời vần xoay

tại tôi trót dại mê say
để ng­ười giăng bẫy đoạ đầy trí trai
đậm đà ngư­ời trộn nhạt phai
lửa, h­ương gư­ợng gạo kéo dài tháng năm

lạy đôi mắt sắc lá răm
tôi đang mắc kẹt còn giằng xé ư­?
dại khờ, tôi quá vô tư­
để ng­ười vò đến nát nhừ chư­a tha

mãi thôi xẻ bảy chia ba
đúc to, nặn nhỏ, hái già, gặt non
gom trời vuông, góp đất tròn
trộn mây vào gió để dồn… bão giông. 
                             
                                                12/ 6/ 06




     gối đầu lên chính
            tay mình tôi mơ



gối đầu lên gió tôi mơ
        lên sóng ào ạt tôi chờ biển im

        gối đầu lên phút bình yên
        lên trăng, lên nước, lên niềm tin yêu

        gối đầu lên những buổi chiều
        cầu vồng, nắng quái với nhiều chênh chao

        gối đầu lên những vì sao
        cho căng mắt nhớ cồn cào ngày xa

        gối lên mây thắm, ánh ngà
        lật đi giở lại hoá ra… tay mình!

                         Tháng 9, tháng 10 năm 2006                                      


hình như­ có
             hình nh­ư không
                                 
hình nh­ư bụng trái đất cong
bầu trời dạ thẳng không bằng lòng nhau

hình nh­ư sông chẳng được sâu
nước không đủ t­ưới mỡ màu cỏ cây

hình nh­ư cơn gió heo may
thổi hoang trời đất lấp đầy ngày xanh

hình nh­ư dòng suối mát lành
buông màn sư­ơng mỏng tắm mình ban mai

hình như­ mùa hạ chia hai
trong đôi mắt nhớ có hai ánh nhìn

hình như­ người ấy hai tim
quả nằm trong ngực quả chìm trong mơ


hình nh­ư tôi quá dại khờ
vụ mùa không cấy đi chờ vụ chiêm
       
        hình như­  tôi tính hay quên
        trồng hoa chẳng để tặng riêng ngư­ời nào

        hình nh­ư em quá ngọt ngào
        tôi mơ tôi ­ước… tôi vào bến mê

        hình nh­ư ngư­ời rấp lối về
        cho hoa chậm nở, tóc thề đợi ai

        hình nh­ư đòn gánh đè vai
        nặng chùng năm tháng, rõ dài hình như­.
                                            
                                                       20 - 10 – 2006



dương Tường thả đỉa ba ba

               (Tặng: Nhà thơ - dịch giả Dương Tường)

thả đỉa ba ba
Tôi đứng về phe nước mắt
mong đời này thôi nước mắt rơi
nào đời đâu chịu chiều tôi
nước mắt đời cứ mãi rơi rơi
tý tách rỏ mòn tôi tý tách
tôi quấn băng chữ quanh người tôi, tôi trình diễn:
thả đỉa ba ba
chớ bắt đàn bà
bắt tội đàn bà(1)
cây ngoài kia bắt đầu trút lá
Ta cùng trút theo chăng?”
Thả đỉa ba ba…”
băng vệ sinh nữa đâu
cho tôi quấn giấu bớt tôi đi (2)
trót ngót nghét nửa thế kỷ
ngoại tình với tên tôi
  

thả đỉa ba ba
Cuốn theo chiều gió (3) cuốn tôi đi
ôm Trống thiếc (4) vượt Đồi gió hú (5)
Zươngtườngtrênmai” chông chênh
luỹ thừa đau” tôi tỉnh mộng
bẻ ghi” đời về “cai sữa cô đơn
kiếp phù sinh - zằng zặc”, kiếp phù sinh!
tôi ngoan cố
thuỷ chung
                 cùng
                        án sống
cái đầu này đích thực của tôi
người ta cứ lăm le rình đẵn trộm(6)
thả đỉa ba ba
thả đỉa ba ba…”.

             Sân thơ trẻ, ngày thơ VN lần thứ VI
------------------------------
- Tất cả những chữ in nghiêng trong ngoặc kép là những câu thơ của Dương Tường
(1). Câu hát đồng dao
(2). Lấy ý từ câu thơ của Trần Dần:
“Hãy chỉ cho tôi chỗ nào tôi đổ bớt tôi đi”
(3), (4) và (5). Tên những tác phẩm nước ngoài do nhà thơ Dương Tường dịch
(6). Thơ Trần Dần.



oản tù tì cùng lão tẠ

             (Tặng: Nhà văn Tạ Duy Anh)

thiên thần ta ngấp nghé chào đời
đã làm gì nên tội
mà bắt ta sám hối
Lão Tạ này lắm chuyện lôi thôi
chớ đúc bê tông đời ta vội

hãy làm cho “Lão Khổ” kia được sướng
đứa bé mồ côi vô can trước quá khứ
Giã biệt bóng tối” ẩm ương

Khúc dạo đầu”, “Đi (đâu) tìm nhân vật
Bố cục hoàn hảo” với “Ngày hội cuối cùng
Ba đào ký” đẻ “Quả trứng vàng” ấp ổ
sinh con đàn cháu đống
nhai “Kẹo kéo” ngọt môi
mà “Ngẫu hứng sáng trưa chiều tối
tìm “những giấc mơ…”
tìm sự thật
sự thật mù mờ…
Hậu thế vô can?”!


Gã và nàng”, “Luân hồi” mấy kiếp
Những kẻ xấu số” sinh ra ở “làng Thổ Ô
đau cái đau thắt ruột
bao giờ “Bước qua (khỏi) lời nguyền
ấy là “bệnh của giống nòi” ta đó!
chuyện càng ngẫm càng buồn”…

Oản tù tì” chơi nhá
Bản thảo (nào thì) đốt
oản tù tì…
Bao giờ đến được vô danh
oản tù ti
oan tu ti...
                                Tháng 9 - 09
----------------------
(*). Những chữ trong ngoặc kép in nghiêng
 là tên các tác phẩm của nhà văn Tạ Duy Anh.



xướng theo “khúc biến tấu xương rồng”

                          (Tặng: Nhà thơ Trần Quang Đạo)

cà cưỡng ơi, ta “ước nguyện cánh đồng”(*)
để “lập ngôn” khúc biến tấu xương rồng
Miền cũ nằm im trong ký ức
gọi về thức giấc mấy vừng đông
“cuộn chỉ ngày xưa”, “đã lâu trong quên lãng
ta “binh nhì” thời mười tám.
trái tim không phân vùng biên giới bao giờ 
xin người đừng cấp Visa?
sau lập thể thời gian” bình chia đôi ngả
“yn”... “lời chào mùa hạ”
cùng ta hoá đá cánh đồng
hoá đá dòng sông
Toóc cây rơm tròn bóng nắng
ta dọc dài “đất nước hình chim câu” bay bổng
Những bài thơ
mang cảm xúc Sao Hoả” gợi về
em đừng đếm đong thêm nữa
ta một thôi ta rời bến bao lần
Như một sự tình cờ…  số phận”…

em - “lông ngỗng lạc đường
ta lạc vào xứ lạ  “chiều nguyên phi”.
đừng ma - nơ - canh vàng xanh quảng cáo
trong nước mắt đã đủ độ cồn
không cần đâu chưng thành rượu
không cần đâu… không cần!
 ta “không là hạt lép ở trong” nhau
không là “cỗ (bài) tam cúc lẻ đôi
ta kết Tốt đen, bị em đè Tốt đỏ
kết pháo – em đè xe; kết xe – em đè trên đôi Tịnh
ván bài nào em cũng hơn một nước
đua thua, ta “về nơi cuối đất”
giữa rừng đước Cà Mâu ngồi nhớ váy em Mèo Vạc
phơi trên đá như hoa rừng”.
-----------------
(*). Những chữ trong ngoặc kép là tên các bài thơ trong tập thơ: Khúc biến tấu xương rồng của nhà thơ Trần Quang Đạo.
      



ghi ở triển lãm thời bao cấp
                         (Xem triển lãm thời bao cấp)
         đứng vào xếp hàng đi em
sau bốn “ng­ười” này
ta là thứ năm
à, ta là thứ tám
cái mũ cối cũ, cái nón rách kia,
                             cả viên gạch nữa
các “hắn” xếp hàng trư­ớc ta…

Cái thời xếp hàng mua gạo đã xa
nay xem triểm lãm làm ta giật mình
ám ảnh từ miếng ta ăn
hụm nư­ớc ta uống vẫn hằn vết nguyên.
Cái thời mọi thứ đều phân
phân chỗ ta nằm
phân cả mảnh chăn
ấm gì đâu, vẫn lạnh băng suốt mùa…
cửa hàng bách hoá đó ư­?
cái áo lông Đức ­ước mơ một thời
cái chuồng nuôi lợn… trời ơi!
gầm giường xó chạn, lợn cười chúng ta
càng xem càng ngẩn người ra
thế mà ta đã trải qua… thế mà…

             Bảo tàng DTH ngày 20/6/ 06                   



     




chú bé tè
ưỡn chim chú bé đứng tè
chảy tràn mặt đất toé loe mặt đời
mót thì chú đứng tè chơi
ai người muốn… chú xin mời tè thi







đua thua

        ta chập mạch điện vào nhau
        đóng cầu dao tổng ta trao duyên tình
        em làn mây thắm lung linh
        tôi bờ cát trắng biển xanh dạt dào
        em vê ngọn gió hanh hao
        tôi xe sợi nắng giắt vào bờ mê
        hoang toàng tiêu hết câu thề
        cửa chẵn em đặt lú mê thình lình
cửa lẻ tôi c­ược nhục vinh
giờ thành cháy túi, chúng mình… về đâu?




giữa phố hồ
                                   (Tặng: Ngọc Nguyệt)
lang bang tôi đến phố Hồ
em vành trăng khuyết đang chờ đợi ai
trách trang tài tử L­ương Tài
trách hiền nhân núi Thiên Thai, Gia Bình
để vầng trăng tỏ một mình
để dòng sông Đuống rung rinh ngày dài

liền anh Quan họ miệt mài
        trầu têm cánh ph­ượng, ngọt bài tình ca
bỏ quên một dáng Hằng Nga
trong những đêm hát quê nhà. Chán ch­ưa?
trách ng­ười không biết bỏ bùa
bỏ bùa vào cái cột chùa vu vơ

tôi đầy tôi kiếp mộng mơ
vơ quàng vơ quáng đến giờ bằng không
để giờ mong ư­ớc, ư­ớc mong…
phố Hồ trăng có tròng trành… hỡi trăng?

                                                                  Đêm 25/6/06



con chim cu

con chim cu khoe bộ cườm xinh đẹp
gáy cúc cu cho chủ vừa lòng
khản cổ rồi lại hục đầu ăn, uống
nào đậu xanh, lạc nhân, hạt kê
ních đầy diều, cúc cu đứng gáy
vẻ ta đây sướng nhất trần đời.

Bỗng một ngày nhớ ra đôi cánh
định cất mình bay bổng trời xanh
để tự do hít bầu không khí
thì chao ôi… bốn phía nan lồng


kẻ yêu lậu

trót yêu lậu chút tình nắng xế
để hong già ngọn gió đầu đông
muốn cùng em hải đăng đường bể
hướng con tàu mắc cạn bãi bồi ta

lòng anh vạn chài từ buổi ấy
cánh buồm dơi mơ khuất xa mờ
anh trở thành đảo nhỏ bơ vơ
năm này qua, năm kia nhoà trông đợi

trời xanh kia vút cao vòi vọi
sóng nhấn chìm dập trái tim hoang
thêm tiếc mãi thời xanh trẻ ấy
yêu quá đà thành mơ ước dở dang

ngó lên trời tưởng đó Thiên đàng
mê mẩn xung lên rừng xuống biển
chiếc “vai cày gỗ nhãn”(*) oằn  lưng
bò nhai lại giàn âm thanh trí trá

chẳng thể nào cho ta mặc cả
đành bằng lòng một chút có như không!
----------------------
(*). Tên một truyện ngắn của Đức Hiên đoạt giải
nhì cuộc thi báo Văn nghệ năm 1959 – 1960.




nỗi buồn chim tinh vệ
       

anh một đời mây trôi lãng đãng
tha nỗi buồn Tinh Vệ (*) lấp bể dâu
mong vơi đi nỗi đau tiền kiếp
riêng lòng mình có oán hận chi đâu

vẫn biết, còn vấn vương còn ngậm đắng
cũng đành thôi, phá vỡ chẳng ích gì
anh tìm về thời tuổi thơ ngây dại
hàng cau gầy theo hương gió thiên di.

                                     Mùa hoa cau 2008
                                

----------------------------
(*). Tinh Vệ, một loài chim nhỏ trong thần thoại Trung Hoa,
 tiền kiếp là một một cô gái bị chết đuối hóa thành chim, giờ
cứ ngày ngày tha đá lấp biển cho hả nỗi oán giận bị chết đuối.



         hạnh phúc
hạnh phúc tìm ta
hay hạnh phúc trốn ta
ta từng đỏ hoe mắt đợi
ta lăn như­ bống giữa đời
nắm tuột mây trôi
cầm rơi tay gió
ai vẽ rồng bay
ph­ượng múa
nhử mồi ta say.

Suốt đời
ta trả
không vay
th­ước đo không đủ
cân đầy chư­a xong
rối nh­ư canh hẹ
bòng bong
dòng đục
ta uống
dòng trong
phần người.

                       18/6/06


làng tôi

làng ta tên gọi An Khang
nửa làng thiên Chúa, nửa làng Thích Ca
đầu làng xoè tán cây đa
cuối làng cây gạo đỏ hoa cháy chiều

nửa kia kính Chúa cũng nhiều
nửa này tâm Phật vạn điều ước mong
sông Hồng vẫn quẹo khúc cong
con đê ngăn lũ uốn vòng con đê

làng tôi như ngậm bùa mê
ăn hạt lúa chét, hạt kê mấy đời
khuyên nhau chín bỏ làm mười
ra đường chỉ gặp nụ cười nửa môi

Thánh thần ăn thịt ăn xôi
còn nồi cháo thí dân ngồi chia nhau
tội thân ba vị đầu rau
đội nồi nước xuýt đục ngầu nhịn suông

làng tôi cà pháo dầm tương
vẫn vui như Tết! Nghĩ thương.. cái làng!


búng đồng xu

quỹ thời gian chỉ còn một nhúm
biết chia sao cho đủ tháng đủ năm
ngắt bông thóc từng ngày ta cắn chắt
vít trời sao lẩm nhẩm đếm trăm

dòng sông mải vật mình vào bến vắng
nhịp cầu cong, cong vút đến vô hồn
đôi lúc thấy lòng mình anh ách tức
tổ mối đùn đắp mấy nấm dại khôn

có đôi lúc cuồng chân vì chạy trốn
hồn mênh mang nhiễu loạn bão từ
mô thần kinh bỗng dưng chập mạch
vuông đất nâu nướng sạch kiếp người

loa đầu ngõ gọi chiều đông lạnh
rũ hồn phơi trên ngạnh rào tre
chẳng diễn viên sao đời mê diễn xiếc
búng đồng xu quay tít thò lò…



sông đà nhớ

muốn tát Sông Đà cho cạn khô
chợ Bờ muốn họp lại phiên x­ưa
dốc Cun muốn v­ượt m­ươi lần nữa
muốn đập em tràn tôi lút bờ.

Em bước lên thuyền, tôi ngẩn ngơ
bờ kia, bến ấy ai đang chờ
kìa em, vồi vội đi đâu đấy
trơ lại bèo tôi nẻo thẫn thờ.

Đứng trên đỉnh núi tôi mong chờ
cháy bỏng hồn tôi một ­khối mơ
Đẻ Đất em ơi, Đất Đẻ Nư­ớc (*)
Hoà Bình ríu rít một vùng­ thơ.

Muốn uống Sông Đà trong mắt em
để thôi nỗi nhớ khỏi dềnh thêm
ra về tôi như người say rượu
đôi cánh chim trời bay chẳng êm.

                TP. Hoà Bình 15 – 8 - 07

----------------------
 (*). Để Đất - Đẻ nước một bản trường ca của dân tộc Mường Hào Bình



trót

trót quăng mẻ lưới xuống hồ
kéo lên được mớ rác khô từ đời
vậy sao vẫn cứ bao người
khát khao chài lưới giống tôi ngày nào
vẫn đời kẻ ước người ao
xông lên trèo thử cành cao từng đoàn
trót tôi một kiếp đa mang
nửa sen nửa súng hoa vàng, đỏ, xanh
muống bè, rau rút bập bềnh
con tôm, cái tép hiền lành khó bơi
rô phi nhẩy tót lên trời
hoá rồng cá chép nổi trôi vũng bùn.



gửi người đứng giữ
          tháp nghiêng Pisa
  
giữ chi cái tháp đã nghiêng
cứ cho hắn đổ lăn chiêng cho rồi
chống trời tháp đứng chơi vơi
ưỡn khoe mãi cái sự đời trắng phau
dưới chân tháp đất nặng, đau
không gian che khuất mất bầu trời chung
tôi mong “hắn” đổ đánh đùng
còn em cố giữ đến cùng mà chi?

  

gọt

gọt trời cho thấp mây bay
để ta luôn được với tay tới trời
gọt, san đi bớt núi đồi
cho thêm đồng lúa bời bời tươi xanh
dòng sông cần bớt khúc quành
để dòng nước chảy song hành con đê
gọt bớt đi cái nắng hè
cho đời đỡ phải nón vè chênh chao(*)
gọt nhỏ đi trận mưa rào
cho đồng lúa khỏi lụt trào nước mưa
thu gọn bớt cái ngày xưa
để cho ta khỏi dư thừa lời hay
lời hay con vẹt hót say
bụng ta tiêu hóa đến nay vẫn đầy!
----------------------
(*). Nón vè: Cái nón rách cạp.


ai mua hồ tây ra mua


ai mua đi hộ Hồ Tây
đem xa ra khỏi chỗ này cho xong
khỏi tôi rối bối bong bong
khỏi nhìn sóng cộm, khỏi mong cháy hồn        
khỏi qua đây để đếm buồn
khỏi chuông Trấn Quốc thỉnh suông mỗi chiều
đầy hồ sao sáng bao nhiêu
bỏ tôi đứng đực ước điều hư không
đã từng một dải bờ mong
đã từng trộn rộn sóng lòng dâng chao
quanh đi bước thấp bước cao
quành lại gió ném rào rào lá khô
liễu buông mành liễu vu vơ
mộng du nện gót đến trơ khấc mình!




tôi muốn
                      
                       Gửi nhà văn Văn Chinh

tôi muốn nhập hội người Im lặng
hội ấy ở đâu? Anh hãy mách giùm
vì miệng tôi hay tí ta tí toét
nên tôi muốn ngậm hột thị đầy mồm
để câm đi điều tôi muốn thét

tôi, con vẹt xoen xoét “bập bẹ” tiếng người
xoen xoét hát mãi bài ca to tát rậm lời
làm trời xanh kia trở nên nhạt hoét
hội Im lặng có thật trên đời
hãy kết nạp tôi!




lang thang

sẫm chiều hóng mát Hồ Tây
đường Thanh Niên sóng vỗ đầy tràn lên
hàng lim đổ bóng thân quen
dòng xe xuôi ngược hai bên gợi về
dắt xe tôi bước như mê
sóng hồ Trúc Bạch vuốt vê quanh bờ
liễu mành buông rủ mộng mơ
anh như khách lạ tảng lờ dạo qua
đầy hồ óng ánh sao sa
gốc cây ngày trước hai ta từng ngồi
tối nay vẫn đó từng đôi
như ta thời ấy – hai người bên nhau
tiếc rằng bị lép mùa cau
ta thành hai đứa hai đầu ngẩn ngơ.


đừng h­ư cấu

nhìn mặt trăng
ta đâu thấy Hằng thấy Nguyệt 
Cuội chăn trâu - Thỏ Ngọc Hậu Nghệ
                                        thấy đâu nào                                                                  
các ng­ười khéo hão huyền hư­ cấu
                                                   
cả lão xẩm mù kia nữa
nhìn thấy quái gì trăng
ê - a
ca mãi khúc thiên đường?       

                                               Trung thu 1982                          


hoạ may

anh từng thắp đuốc đức tin
hóa ra ngụp chìm một kiếp đa đoan
cái thời mây núi, gió ngàn
thung sâu lỗ mối, kiến càng dở dang

sông Lô em đẩy phà sang
nếm mùi trái bưởi Phủ Đoan khó về
bóc ra mới biết bưởi the
ăn thì khó nuốt mà chê thì đần

bưởi lừa anh đến lặng câm
cắn răng sông Chảy trôi gần, dạt xa
quành lên thủy điện Thác Bà
xuôi chèo trở lại Thanh Ba kiếm tìm

Việt Trì nắm tuột cánh chim
cá lăng Bạch Hạc tăm chìm ghềnh sâu
nhón chân đành bước qua cầu
bốn mùa sình sĩnh mưa ngâu bốn mùa

về xuôi gặp trái bưởi chua
chắp tay anh vái, xin thua cuộc đời
cuộc đời đâu phải cuộc chơi
rau sâu, quả đẳng lãi lời… họa may!


vẩn vơ

bến này ngồi nhớ bến kia
dòng nước chảy giữa rẽ chia đôi bờ
con thuyền trôi vẩn trôi vơ
về xuôi đã muộn, ngược giờ chưa lên

cây cầu như vút cong thêm
vầng trăng tròn mãi tít trên lưng trời
lạnh lùng sao tụt đổi ngôi
Mộc, Kim, Thủy,Hỏa từng đôi dị hình

tia chớp sạc điện bình minh
phơi sương cánh cụp, xòe bình gió trăng
cột tình cao thế dây căng
thạch cao bức tượng vĩnh hằng nắng mưa

nước đầy hồ chứa… khôn chưa
dòng sông quẹo gấp sóng đưa khôn lường
xưa đây mấy bãi chiến trường
chuông chùa, tiếng mõ tụng xương cô hồn!
                        
                      Sông LĐ, Rằm tháng bảy 2009




hy vọng...

hy vọng vào đêm
               đêm tàn
hy vọng vào ngày
             ngày tận
hy vọng vào thời gian
                   thời gian chạy trốn
hy vọng vào đời
          đời cạnh tranh đư­­ợc - mất
hy vọng nơi vầng trăng
thì Cuội chăn trâu chiếm tr­­ước
                                   đang nằm
hy vọng vào em,
           em cùng niềm hy vọng…

                                        giống tôi!



lục bát hoàng hôn

tròng trành lục bát hoàng hôn
với miền yêu cũ dại khôn lỡ rồi
đi dọc ngang suốt cõi người
càng nhìn rõ biển càng khơi sâu mình
muốn xoay ngọn gió lập trình
mong cơn bão muộn mang hình tự do
xin tằm đừng rối tơ vò
thung sâu ngăn lối, quanh co dốc dài
xin đừng có một tưởng hai
ngâu vày nát bét phí hoài cà, tương
phơi phóng ngọn gió vô thường
đếm đong chi mãi con đường cỏ may
thủ kho mấy thứ cuốc cày
từ ngày xưa ấy mượn vay quá đà
thôi đừng trông nữa cây đa(*)
quả ăn chẳng được gỗ già bỏ đi!

                                Ngày 28 – 8 09
-------------------------
(*). Đa là giống cây trồng chỉ để làm cảnh,
quả không ăn được, gỗ đa không dùng được;
làm củi  đun thì khói. Nói chung, đa là thứ cây
vô tích sự.




cầm sợi tóc
          
          Gửi bạn thơ Nguyễn Bình

hình như đã xa lâu rồi
thấy lòng se sẽ bồi hồi nhớ nhau
hình như đã lại mùa cau
chỉ qua vài trận mưa Ngâu nữa là

hình như ngày tháng mau qua
má vương sợi tóc cầm ra... thấy buồn
hình như biển đã sóng cồn
mà ta phải chịu chân chôn thế này

Hoàng Sa “bò liếm”(*) từng ngày
dân ra đánh cá bị vây, phạt tiền
hình như, lòng dạ tức điên
vò đầu rứt tóc triền miên… hỏi mình

                               Ngày 20- 7- 09
-----------------------
(*). TQ vẽ danh giới biển đông hình cái lưỡi bò


trắng

em người tốt nụ tươi hoa
còn tôi mất trắng cửa nhà vì yêu

cánh cò ẵm nắng qua chiều
còn tôi mất trắng cánh diều tuổi thơ

người đi vui bến vui bờ
còn tôi trắng xác một bờ heo may

người ta lấy rượu làm say
còn tôi nước lã đong đầy bụng vơi

dòng sông trắng bãi cát bồi
cánh đồng sau gặt trắng đời rạ rơm

con đường trắng vết xe bon
bước chân trắng mãi gót mòn dặm xa

yêu tin trắng buốt chiều tà
nhớ thương trắng dải Ngân Hà nhớ thương

bầu trời mây trắng vấn vương
tôi người trắng phớ nỗi buồn trốc tay.





sông đà rót mưa

sông Đà sầm sập rót mưa
chan chan mặt đất ngày xưa đã từng
người về bỏ lẻ sau lưng
một ta bao nỗi bão bùng bủa vây

cỏ bùa yêu (*) níu bước ngày
nhấp môi một chút đắng cay một đời
hoang toàng rốc cạn kiếp người
mang mang sông chảy đầy vơi những ngày

ngụp chìm với những tỉnh say
dạ heo héo dạ lòng đầy muốn mong
sông Đà uốn mấy dòng cong
ta sợi chỉ mảnh chẳng căng nổi mình!

                 Núi Chẹ, chiều mưa 2- 6- 09
---------------------
(*). Xem chú thích bài “Áo Mường)


                     
trong vườn thú

đuổi con khỉ kia đi
nhốt vào chuồng
ai dạy mày nhảy nhót
ai dạy mày hít bã mía trẻ con
con bìm bịp nữa
nếu bắt được mi ta thì ngâm rượu.
con chim công chỉ đẹp cái đuôi, đôi cánh
múa may, làm dáng
mất buổi sáng chẳng được việc gì.
Hai con sư tử luôn chân vòng đi vòng lại
gầm gừ
ích chi
một khi bị nhốt.

mấy đôi cá sấu hai hàm răng nhọn sắc
ăn no ngủ khì
ba con voi khua vòi nhắng nhít
thôi đi
ta về đây không xem bay nữa
không thèm!
                            CVTL 25 – 7 – 09
                              



đối thoại mà chi


đối thoại cùng chiều -
chiều buông lửng chấm chim câu
đối thoại cùng đêm –
đêm buông sõng mô phỏng về cổ tích
đối thoại cùng mây -
mây chia lìa Chúc Nữ , Ng­ưu Lang
đối thoại cùng trăng –
trăng suông bờ nguyệt thực!
đối thoại cùng sao –
sao vụt loé sao băng
đối thoại cùng sóng -
sóng muôn đời tan vỡ
đối thoại cùng ng­ười -
ngư­ời lắm lời trách móc
đối thoại nữa mà chi.




          lỗ trôn kim
                lỗ trôn kim
                sợi chỉ em luồn
                tôi đợi
                sợi chỉ em luồn
tôi đợi tháng ngày qua
                sợi chỉ em luồn…
                mãi ch­ưa qua
                cái lỗ trôn kim hẹp dạ
                thật là…
cái lỗ trôn kim!





thằng người

rất khó hiểu cái thằng người chúng ta
hình như sự gì cũng thích quá
nói quá lời, ăn quá miệng, làm quá tay
thích đi vay mà không « thích » trả

khi yêu ai thì yêu tất cả
ghét ai, suốt đời xúc đất đổ đi
miếng gì ngon vơ đầy lòng hê hả
và cũng không biết xấu hổ bao giờ

chút công trạng nhỏ, suốt đời tung hô
bao tội lỗi lấp vùi xí xoá
miệng na mô, bụng dao găm một bồ
cái thằng người! Ta không sao hiểu nổi?
  

Kẻ giết chồng, tranh vợ cướp ngôi
lại được tôn anh hùng, vương bá
người lập công xong ở ẩn góc đồi
người ngay thẳng giơ đầu chịu chém!

Mở lịch sử xem thấy dạ bùi ngùi
thương thân phận tốt đen tốt đỏ
thôi đành tặc lưỡi làm vui
đành dốc cạn hồn ta trơ đáy!

                           Chủ Nhật, ngày 19 – 7 - 09
  

hai người đàn bà chờ đợi

em bảo tàng mình bằng trái tim đóng cửa
đợi chờ anh trên ba mươi năm
ba mươi năm người đi chưa trở lại
bao người đi, về cả - sau chiến tranh

hoa bìm ơi, tàn nở mấy mươi lần
em đứng đợi nát nhàu năm tháng.
Mấy chục buồng cau bên ấy để già
ba mươi lứa lợn mẹ nuôi đều đẫy tạ

anh yêu ơi, sao anh chẳng về
cái bến nước chúng mình thường ra gánh
một cây cầu dăm nhịp đã bắc qua
làng mình giờ ăn toàn nước máy

bao người đi cùng anh ngày ấy
họ về rồi, hạnh phúc đầy tay
mẹ mong anh đỏ dừ hai mắt
em chờ anh tóc cạn màu mây

giấy báo tử, mẹ không tin là thật
em cũng tưởng đơn vị ấy họ nhầm!
Mẹ từng ngày cũng mong như thế
em từng đêm hằng mong như thế…

                  Xóm bãi, tháng 7 – 2005



lãng tử trư­ớc hoa

                     (Tặng: Nhà thơ Thân Đức Thi)                         

kiếp hoa nào, kiếp hoa nào
đọa đầy sư­ơng nắng, kiếp đào kiếp hoa
bới trong trời đất bao la
để ta đong đếm cho ra kiếp ngư­ời.

Thơ hoa đâu viết để chơi
chen trong lễ hội, thề bồi tìm nhau
hẹn ng­ười để đến kiếp sau
đem hoa tặng mối tình đầu Hội Chen.

Mong cho thế sự bình yên
đất không gư­ơm giáo, trời liền chân mây
cho ta du ngoạn đó đây
đứng cho thác dội mà say hương rừng 

Tiên cô mát mẻ tăm cùng
l­ượm viên đá cuội kỳ lư­ng giúp mình.                              
Tiên ông ở chốn phàm trần
ta ng­ười sư­ớng nhất, còn cần chi hơn.

         Đường Trường Chinh, HN 12 - 2004
                     
           
                                                                            
chẳng để làm gì

chẳng để làm gì – được, thua, còn, mất
ham hố gì của cải giàu sang
rơm rác lót đường ta cũng vẫn
cứ là ta chọn kiếp phù sinh!

Mẹ sinh ta vốn hoang toàng ngay thẳng
chẳng lụy đời và cũng bất lụy nhân
ngay Thượng Đế ta cũng coi như vắng
dòng sông trong ta biết nhớ về nguồn.

 Ước ao chi ba trò phù phiếm
        cát bụi rồi, cát bụi tan đi
trước ham muốn, ta không nhiều ham muốn
Thiên đường kia, cõi Phật nọ... chẳng cần.

Với riêng ta tất cả đều phù vân
đều tẻ nhạt như tờ giấy trắng
xin các người hãy tránh lối ta đi
để thênh thang – ta!  Với con đường thẳng!
       




bánh gai

 (Tăng: Kh Kh)

em ngồi thắt lạt bánh gai
cái khuy áo cổ em cài hớ hênh
lá bánh em gói mấy lần
thân em manh áo mỏng manh gió lùa
gió lùa lạnh cánh đồng xưa
khiến tôi ruột xót muối dưa dạ mình.

Sớm nay tôi qua chợ Đình
em lai tải bánh tròng trành trên xe
trông theo, tôi dạ tái tê
nhớ câu quan họ bùa mê ngày nào.
mây chao chao, gió chao chao
lòng tôi những cứ nao nao tiếc thầm
giá đừng ngày ấy chiến tranh
tôi và câu hát đã thành ngày nay…

                           BN. Ngày 5 – 7- 07




hỏi sông kỳ cùng

mọi dòng sông chảy về xuôi
riêng Kỳ Cùng mải miết chuồi ngược lên
nước xanh trong chảy êm đềm
Tả Giang bên ấy thuộc bên xứ người.

Quay về đi chứ sông ơi!
Ngược sang đất họ để rồi về đâu?
Đất rầu rầu, đá rầu rầu
gái xưa triều cống còn đau đến giờ!
               
             Sông Kỳ Cùng  tháng 6 - 2008

---------------------------------
- Sông Kỳ Cùng bắt nguồn từ vùng núi Bắc Xa,
huyện Đình Lập, tỉnh Lạng Sơn, sông chảy ngược
sang Trung Quốc, thành sông Tả Giang.




khúc bay cánh cò
         “Hoàng hôn quệt nhọ cánh cò”
                            Thơ Thanh Thìn
bây giờ Sông Đuống còn nghiêng
tôi xin rót một niềm riêng cho đầy
người thơ Bến Ngọc còn say
hồn tôi chở nặng khúc bay cánh cò.


Đông Hồ” trang điệp có cho
Hứng Dừa” người giấu xuống đò chở đi
Đánh Ghen”, cũng chẳng ngán gì
hỏi người Quan Họ dám vì nhau không?

                                                2006

                                    


ở đây

        đây thông cũng nh­­ư­ ngư­­­ời
        cũng thao thức, cũng bồi hồi nư­­ớc non
        lòng son, đá tấm lòng son
        đá gan dạ đá, cây tròn phận cây

        ở đây - tâm- thức- đức dày
        ngất cao nghiêng núi, tình đầy cỏ hoa  
        trời xanh từ đất xanh ra
        hư­­ơng thơm từ núi thơm xa cùng trời
       
        ở đây ngay thẳng tình đời
vẹn nguyên dáng đứng một thời cha ông
mây trời sắc sắc không không
thánh, tiên còn ­­ước nữa lòng thứ dân

ô sao gió cứ bần thần
nửa đi, nửa đứng nửa vần vũ tôi
         ở đây núi đứng núi ngồi
        Lục Đầu Giang chảy về xuôi thẳng dòng.

Đến đây lòng tự hỏi lòng...
                                           
                                    Chí Linh ngày 6 - 1- 08



ảo

Mâm cỗ đầy thịt cá
rượu đầy chai, ly và bát
giấy ăn, đũa, thìa trắng toát
người ăn đâu, chẳng thấy người nào
một dòng chữ trưng đẹp mắt :
- mời bạn... xin mời ! Chúng ta... ăn ?!

Ta một đời thật thà như đếm
xuống biển lên rừng, hễ cần ta, ta đến
cật lực ta làm
để ngày hai bữa ảo
rau rưa...

sớm nay mở vài trang blog
giật mình
lại mâm cỗ ảo
ly cà phê ảo
bông hoa... cái bình cắm ảo
sau bức rèm thưa
người ảo đứng chờ
ảo hình từ gót chân mái tóc
ảo áo, ảo quần
vân vân... của ảo...

ta một đời ê hề của ảo
thế kỷ 21 rồi mà trò ảo vẫn còn dư 
thế nhân ơi
ta chẳng nữa ngu ngơ !
          
                             26 – 6 -09


sự ám ảnh        
tôi chia nỗi nhớ làm đôi
phần tặng bè bạn, còn tôi một phần
                    
                  *
những đêm s­ương gió hành quân
bom rơi đằng trước, bom chần phía sau
đêm ngày giữ chốt cùng nhau
ca nước xúc miệng đục ngầu khói bom
nắm cơm già nửa vẫn còn
nắng hong cứng vỏ nhai mòn cả răng
ngủ hầm chung một mảnh chăn
tôi co ấm ngực, bạn nằm lạnh lư­ng.
nửa đêm sình sĩnh m­ưa rừng
cả chăn cả chiếu cả mùng ­ướt m­ưa…
                              
           **
bây giờ đêm vẫn nằm mơ
còn nghe mảnh đạn vèo qua má mình
qua lâu rồi cuộc chiến tranh
vẫn còn ám ảnh đến thành chiêm bao?

                     Ghi sau một lần ngủ mơ



em lèn tôi đau

tưởng em chín bỏ làm mư­ời
nên tôi vay chín trả lời hai ba
hoá ra cái ngày hôm qua
tôi vay em một, lãi già năm m­ươi

vay em vẻn vẹn nụ c­ười
em đòi tôi gấp hơn ng­ười vay em
thế thì còn nói gì quen
càng quen em cố càng lèn tôi đau.

     

 trước bến Bình Ca   

hành quân qua bến Bình Ca

phà đi sơ tán chưa ra chở mình
sông Lô thả sóng sôi tình
ba em gánh nước đôi thùng đung đưa
ô roa tưới cải như mưa
ba đôi má ửng, nắng trưa rộn ràng
anh tháo bỏ lá ngụy trang
định “khoe” khẩu súng đang mang bên người
cả ba bỗng phá lên cười
lạ lùng anh ngó lên đồi, nhận ra
các em bảo vệ bến phà
bằng súng cao xạ tầm xa bốn nòng
vội vàng anh rẽ vào rừng
bẻ cành lá, cắm lại vòng ngụy trang.
                                             Tháng 8 - 1968




anh chìm

anh chìm ngụp giữa hội Lim
liền anh liền chị liếc nhìn đâu anh
bao nhiêu giếng mắt đa tình
liếc nhau đổ quán xiêu đình người ta

anh đây rất đỗi thực thà
cố chen vào hội để mà nao nao
tức điên với cái cổng chào
chặn ngang mất lối anh vào mắt em  
          
                                                        7 – 2 -2009
ai yêu quê bằng em

       
(Tặng: Nhà thơ Trần Quang Đạo
               sau một sự cố văn chương)

đời nay trả mai vay
vay tiền vay gạo, vay say rượu chè
vay chiều một khúc sông quê
vay em ánh mắt bùa mê một thời


câu thơ viết để tặng người
người không chịu nhận người cười nhạo ta
nổi chìm chữ nghĩa phong ba
gửi lòng vào gió, gió chà bão giông

tưởng đời cứ chợ là đông
cứ yêu là được thỏa lòng mà yêu
hóa ra mình đã quá liều
yêu quê muốn bắc câu Kiều, chẳng xong


thôi đành lòng tự nhủ lòng
Kiến Giang, Nhật Lệ chảy trong tim này
vẫn câu lục bát cầm tay
ta yêu quê đến tàn ngày trắng đêm.


lẽ nào

vẫn biết rằng Phú Thọ có em
sông đã bến em bền chắc bến
một thời xanh xanh sắc Đoan Hùng
sông có quên còn tôi vẫn nhớ

mua có không, tình sim vẫn tím
một thời ngô sắn trắng bờ môi
dù đường xa, cách mấy xa xôi
vẫn nguyên xanh tình em Bạch Hạc

ngã ba sông đêm nằm thao thức
lẽ nào dạ đổi xước màu phai.




tản mạn đêm

cháo lú bùa mê tràn tâm bão cuộn dòng say           
                                                      chảy
lá cúc tần trộn dầu Tây đánh gió linh hồn 
giải cảm đư­ợc đâu thêm nhiễm lạnh tinh thần
da bọc x­ương gày beo nhái bén
hớn hở vác ngày chạy tắt qua đêm
đĩa đèn dầu lạc lập loè đòi sáng trư­ng cao áp                                                              
chân đất đầu trần oản quả chốn Bồng lai
rứt nắm cỏ nhai mong bớt dại khờ
dại mãi rồi khôn thử một lần xem.

Biết chốn ấy cao xa vẫn khát thèm
trăn trở những điều xa vời vợi
sắn n­ướng khoai lùi đặc sản niềm vui                                        
hếch mắt vời trông, hy vọng cánh chuồn ăn bơ                                       làm biếng!

Thư­ợng đế làm vì ư­... Thư­ợng đế?
nghe tiếng mọt nghiến nát đêm ấm ức
đám mây lẻ độc canh đòi trùm lấn Thiên Hà 
trai hến ngậm miệng kiếp hèn ta trai hến  
gió say kh­ướt tang bồng, say tràn cung mây gió
ta chẳng uống, chẳng say chẳng chín vay m­ười nợ
mà đất trời vây bão táp áp trấn ta?

                                        Đêm 31 – 10 – 1987 -2007



để chỉ tôi luồn

bỗng nhớ bồi hồi Quan Họ Lim
chắp dài chỉ thắm tôi đi tìm
miếng trầu cánh phượng ai têm đấy
cho má môi tôi  đỏ ửng lên.

sợi chỉ xe mềm nắm chắc tay
tôi và Kinh Bắc ngất ngư say
kim vàng người giấu đi đâu nhỉ
để chỉ tôi luồn sợi gió may.




 mẹ ơi sân golf

mỳ chính giết chết dòng sông
sân golf giết chết cánh đồng, mẹ ơi
còn đâu bến n­ước con bơi
còn đâu ruộng rạ con chơi thả diều

đâu  ngày xư­a? Những buổi chiều
cánh cò chớp nắng phiêu diêu bay về
còn đâu bóng mát bờ tre
cây đa, hoa gạo, trư­a hè… còn đâu

đâu bãi mía, đâu nương dâu
còn đâu giếng gạch múc gầu mát trong
sân đình không lúa để hong
quê ơi vựa thóc, ăn đong từ giờ

gái làng, trai xã đứng chờ
quả golf rơi lạc, bới trơ cỏ tìm
mấy đồng công sá như­ xin
mua gạo chẳng đủ, đứng nhìn sân golf

sân golf ơi hỡi sân golf
từ đâu mi đến mi chôn cánh đồng?!
                                    Tháng 9 – 08


     
trước hồ ba bể

trời xanh, ngọn gió và tôi
chung thuyền độc mộc rong chơi quanh hồ
ao Tiên tôi đứng ngẩn ngơ
tôi chờ em tắm, tôi chờ tiên bơi

ngút ngàn mây, núi, nư­ớc, trời
ngụp trong Ba Bể cho vơi bụi trần
Hua Mạ tôi đứng tần ngần
hứng tay, giọt nư­ớc nhỏ dần đầy tay

Thẩm Thinh ai ngựa qua đây
tiếng vó còn gõ đến nay bốn bề
lên đây tôi chẳng muốn về                                                                                                                                                                                                                                     xin em tầu chuối, tôi che mư­a rào
Lũng Nham tay nắm mắt trao
thác Đầu Đẳng dội, ai nào…
                                    tắm chung.

                                         2007



chở giùm ta


ta chư­a một lần ư­ớc ao
nay thử một lần xem sao
đ­ường cao tốc chạy về đâu thế nhỉ
hãy chở giùm ta một biển khát khao




ăn chực                
                         

quả chín em, anh dành để ngắm
chỉ lo mình thèm khát đòi «ăn»
«ăn» quá dễ, để dành mới khó
đời, còn mấy ng­ười khờ khạo như­ anh?

Có hạng ng­ười tục phàm lỗ mãng
thấy là «ăn», lăn xả vào «ăn»
riêng anh miếng «ăn» không quan trọng
đêm về «ăn» chực giấc mơ.

                                    21/6/06  
                   
  

trên cầu vư­ợt ngã tư sở
đ­ường vui Nguyễn Trãi xe bon
xe em đi cạnh cũng tròn bánh lăn
bỗng nhiên em rẽ Trư­ờng Chinh
tôi lên cầu vư­ợt một mình chênh chao
kìa em, phố rộng trời cao
cây cầu mới bắc không vào… cùng đi?
          
                                             tháng 8 - 2006



có vì ta

lưng ong eo chẽn áo lụa Hà
căng bầu trời đôi đồi trăng mây mẩy
nụ ươm trồng hoa chửa thắm màu hoa
người dốc cạn để ta ao ước.

Gió một đời tất tả ngược xuôi
sương bốn mùa sương rơi sà sã
cây một thời cho quả có vì hoa
sông một thời thác ghềnh trôi băng bả.

Em lụa là gấm vóc có vì ta?




ta hay em

hối hổi xuân, đầy xuân Đinh Hợi
gió thầm thì gió gọi quất đào phai
mây xanh mây tơ trời vư­­ơng màu áo
ta mai vàng mai đứng đợi chờ mai
em nụ hồng một vùng h­­ương ngan ngát
đậm sắc trời vời vợi ánh mắt ai  
trời ngời xanh, cánh én trời dăng mắc
mây vây vây thành luỹ tít mù mây
ta, hay em đem mùa xuân trở lại
em hay ta bỏ ngỏ trái tim mình?

                    Tháng Giêng 2007



lênh đênh


Cưỡi trên ngọn sóng sông Hồng
lênh đênh thuyền thúng mây, rồng ngu ngơ
khúc này bờ, khúc kia bờ
dòng sông chảy giữa vật vờ chiều giông

nắng hè rát bỏng bến sông
phù sa một bãi nỗi mong từng giờ
bọt bèo trôi dạt vu vơ
mây soi đáy nước lập lờ trả vay

sông còn một chút để say
ta còn một chút héo gầy đong đưa
cả tin chừng ấy là vừa
dường như Châu thổ vẫn chưa bằng lòng!

                                     Cát Bi, Tháng 8 - 09



tin nhắn
                       
               (Gửi: T.T)

Tin nhắn hiện lời cảm ơn
tưởng như­ đư­ợc đứng trư­ớc em dịu dàng
Hà Nội đang cữ  rét khan
nắng từ Bình Phước nắng tràn đầy tôi
cảm ơn đất, cảm ơn trời
cho tôi gặp bạn một ngư­ời yêu thơ
ông trời cứ rét vô tư
tim tôi ấm lửa truyền từ phư­ơng em.

                   Một ngày rét đậm tháng 1/2008



nói với quê

khúc đê quê vắt qua đời nỗi nhớ
sóng sông Hồng ăm ắp sóng mắt em
phù sa mật đầy chiều sóng sánh
ngực căng phồng, bộ ngực Phú Xuyên

trư­ớc dòng sông cồn cào nỗi nhớ
đ­­ường làng hẹp bớt b­ước trâu đi
triền đê xanh cỏ may khâu vạt áo
        quê h­ương ơi, vẫn đấy luỹ tre gầy

Ta về đây nói với dòng sông
ta về đây nói với cánh đồng
nói với quê lời lời thư­ơng nhớ
 … nói với quê…

                    Cát Bi mùa Thu 2007


thơ ba Kâu

CÁNH ÉN
Vụt ngang trời cánh én
mùa xuân xưa ai biết mà tìm
tìm gì ở cánh chim
MÂY
Lững thững đám mây trôi
bỏ lại hồ nước trong đến đáy
cá tranh nhau đớp trời

BỜM
Chiếc quạt mo che đầu
tưởng đã Thiên thai, đã Niết bàn
cầm nắm xôi hy vọng

CHIẾC LÁ
Chiếc lá chở bầu trời
mùa xuân đi bỏ ngỏ lòng anh
lòng anh đành lá rụng

BỎ QUÊN
Ai bỏ quên ánh mắt
trên đỉnh ngực trời tròn chót vót
khuyết một vầng trăng non


LÊ ĐẠT CHỮ
        U75 từ tình(*)
tỉnh một đời gác 9 Lãn Ông
        Át cơ rơi... Bóng chữ(**)
-----------------------
(*), (**). Tên hai tập thơ của nhà thơ Lê Đạt

TRÁI BƯỞI
Trái bưởi treo trên cuống
gió lay không đứt bão không rơi
mắt em đòi... bưởi rụng

NỤ HÔN
Nụ hôn, hôn vô thức
môi lạnh tanh, cõi hồn lạnh tanh
thêm chiếc lá xa cành

HẠN HÁN
Non nửa vành trăng treo
đầu non lập loè loe ánh chớp
đợi mãi giọt mưa nguồn

TUỘT
Tuột tay cầm
đánh rơi nắm gió
cầm nắm gió như có như không



NGÀY XƯA
Em hẹn chờ Cống Vọng
tôi lạc đường sang tận Mới Mơ
vẫn Bạch Mai đến giờ

HỎI CỐNG MỌC
Cống Mọc mọc cây gì
Cho Sông Tô mát trong dòng nước
Cống Mọc có nghĩ suy

QUA SÔNG
Vừa qua khúc sông sâu
đã quay đầu đấm thèm vào sóng
lần sau có qua sông ?

GOM ĐỂ BỚT
        Gom một chút tuổi thơ
chia đều cho năm tháng dại khờ
bớt đi lần cả nể

VẸT
        Sao không học tiếng người
lúc lượn bay giữa trời tự do
        chui vào lồng học nói !



CÁI CHĂN HẸP
        Cái bụng hẹp làm chăn
để đêm đông kẻ co người kéo
        tấm chăn thành chiếc khăn

SẮC, KHÔNG
Ngước nhìn trời, trời rỗng
ngoảnh nhìn đất, đất rắn màu nâu
        sắc sắc sặc không không

THỰC VÀ MƠ
Ngồi ngóng bến bờ xa
bến bờ xa năm tháng ú oà
        trộn lẫn mơ vào thực

CON CÁ
        Tham mồi cá mắc câu
trên dao dưới thớt mới biết đau
        biết đau đời đã thớt

NÉM
        Ném lời thương vào gió
buông xuôi tay bỏ ngỏ đời mình
        chín yêu ghen mười ghét




CHIẾC LÁ
        Hứng chiếc lá vàng rơi
tuột kẽ tay lá bay vèo mất
        trống rỗng một khoảng trời


XIN ĐÀI ÂM DƯƠNG
        Âm dương đồng sấp, ngửa
mặt này càn mặt kia rõ khôn
        mặt xoay tròn chong chóng

NGỌN LỬA
Em nhóm lên ngọn lửa
thổi bùng anh cơn sóng cồn cào
ném anh vào bể khát

ĐỢI
        Căng buồm thuyền đợi gió
gió đi đâu chẳng ngó đến thuyền
         lặng yên thuyền đứng đó

SAI GIỜ
Đồng hồ sai giờ
sai báo thức
tan tành giấc mơ



trót một thời yêu II
           Thơ
hoàng xuân họa

NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN
          65 Nguyễn Du - Hà Nội
           Tel & Fax : 8222135


Chịu trách nhiệm xuất bản :
   TRUNG TRUNG ĐỈNH
Chịu trách nhiệm bản thảo :
     TRẦN QUANG QUÝ

Biên tập : TẠ DUY ANH
Vẽ Bìa : họa sỹ Nguyên Hữu Khoa
Trình bày : Phương Thanh
Sửa bản in : Hoa Dung
-----------------------------------------------------------------
In 500 cuốn, khổ 13 x 22 tại xưởng in NXB VHDT.             Giấy đăng ký KHXB số 1099 - 2009/CXB/12 - 90/HNV.       Số quyết định xuất bản của giám đốc số: 967/QĐ- NXB HNV ngày 08 - 01 - 2010. In xong và nộp lưu chiểu quý I năm 2010.

XEM BÀI TRƯỚC XEM BÀI SAU TRANG CHỦ