Phần 1
Cõi âm (54)
Tiếp theo
Hãy ngó
sang nước Tàu bên cạnh xem họ gìn giữ Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành, lăng
tẩm, đền đài của tổ tiên họ ra sao. Cách mạng văn hoá những năm 60 - 70 thế kỷ
trước tưởng như họ sẽ xóa sạch “tàn dư phong kiến”, tàn dư thực dân đã từng xâu
xé đất nước họ. Nước Campuchia với Angkor Wat, Angkor Thom những tưởng sau thời
diệt chủng Pôn Pốt chỉ còn lại cái nền với đống đổ nát. Ngược lại hai nước đó
họ chẳng mất gì là mấy? Họ cũng biến thiên giặc giã, triều vua nọ lật đổ triều
vua kia xoành xoạch nhưng có bao giờ họ đang tâm tàn phá công sức, tàn phá
những công trình do bàn tay tài hoa của người lao động làm nên. Người Việt lật
đổ nhau là tiêu diệt cả ngọn cỏ nơi kẻ thù vừa đứng, đào cả mả tổ người ta đốt
thành tro tán luyện vào thuốc súng bắn ra giữa biển Ðông cho hả cơn giận nhỏ
nhen. Một việc làm phi luân thường đạo lý như thế lại nguỵ biện là đánh đổ tận
gốc “tàn dư phong kiến”. Cái thằng phong kiến có bao giờ nó trực tiếp đục đá
nung vôi, nhào đất đóng mộc, nung ra viên gạch, hay trực tiếp cầm dao xây tự
xây lấy nhà nó ở bao giờ? Chẳng qua vì lòng dạ hẹp hòi, lương tâm củi rều củi
mục nên mới bị mất gốc, mất hết nền móng của tổ tiên, mất chốn thiêng liêng để tự
hào đành đi tự hào thứ phê hoang đổ nát không chút hình hài gì sất mà vẫn vô tư
vỗ ngực tự hào? Hồ Tây đẹp long lanh giữa lòng Hà Nội, theo truyền thuyết của
người Tàu, đó là chiếc gương thần trên trời bị vỡ làm đôi, một mảnh rơi trên
đất Thăng Long, một mảnh rơi xuống Hàng Châu (Hàng Châu xưa kia cũng là đất của
người Việt chúng mày), thành hai hồ nước đẹp hạng nhất thế giới. Nửa rơi trên
đất Việt Nam thành Hồ Tây, nửa trên đất Hàng Châu, thành Tây Hồ. Tình trạng
người Việt Nam gìn giữ, bảo vệ mảnh gương trời Hồ Tây như hiện nay thì chẳng
bao lâu nữa mảnh gương trời đẹp lung linh kia sẽ biến thành cái ao làng tù hãm.
Liệu người Việt Nam dám dũng cảm giải phóng thân thể cho Hồ Tây, bằng cách di
rời toàn bộ các khu dân cư, nhà hàng khách sạn ra khỏi khu vực Hồ Tây một vài cây
số không? Người Tàu họ đã làm đẹp để bảo vệ sinh thái cho Tây Hồ của họ. Họ dám
nói ba không để bảo vệ mảnh gương trời quý giá của họ: “Không thành lập các khu
dân cư quanh hồ, không cho tàu thuyền chạy xăng dầu trong hồ, không thả cá lạ,
phóng uế, vứt rác, xả nước thải xuống Tây Hồ” của họ đã từ lâu rồi. Biết không?
Mảnh
gương trời (Hồ Tây) của chúng mày thì hôi thối, tanh tưởi phát khiếp lên được.
Đến mấy người bới rác quen bẩn là thế còn không dám dũng cảm thò tay xuống rửa
thứ nước Hồ Tây của chúng mày?
HXH
(Còn nữa)